Giữa trưa ngày hôm sau, chuông vừa reo Thúc Thần liền gõ gõ bàn của Hoa Hành.
Cậu cùng hắn ra ngoài: "Đi đâu thế?"
Thúc Thần không trả lời cậu.
Đợi hai người len qua đám đông đi xuống lầu, hắn mới bảo: "Về ký túc xá."
Hoa Hành bám riết không buông: "Để làm gì?"
Thúc Thần trừng mắt liếc cậu: "Xem vết thương của cậu."
Mãi đến khi đi vào ký túc xá, thấy hắn ngồi xuống chiếc ghế trước giường, cậu vẫn còn nghẹn trong họng câu "Có cái gì đẹp đâu mà nhìn" không thể thốt ra.
Cậu biết rõ, có nói gì thì hắn cũng bỏ ngoài tai.
Thế nên Hoa Hành cực kỳ phối hợp cởi quần.
Lúc đến bệnh viện, bác sĩ đã quấn băng gạc vì chu vi miệng vết thương khá lớn.
Hôm thứ bảy Thúc Thần xả nước, cho cậu ngồi cạnh bồn tắm cho nên không đụng trúng vết thương. Buổi tối chủ nhật Hoa Hành lại không màng sống chết chui vào phòng tắm trêu chọc hắn, bị hắn kéo lấy rồi nhanh chóng tắt vòi hoa sen.
Hiện tại nhớ đến những chi tiết này, Hoa Hành cực kỳ bội phục.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu cậu là Thúc Thần, vào loại thời điểm như thế liệu còn chú ý được nữa chăng?
Ánh mắt Thúc Thần chăm chú, nhẹ nhàng tháo nút thắt, cởi băng gạc xuống.
Toàn bộ phần miệng vết thương có màu nâu do sát trùng bằng iodophor, giờ đã chuyển sang màu sậm. Nhìn kỹ một chút sẽ thấy da xung quanh đã kết vảy, chỉ có phần chính giữa còn đỏ. Da thịt Hoa Hành trắng nõn, tạo nên cảm giác đối lập rợn người.
Thúc Thần quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-than-hoa/966502/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.