"Địa ngục?"
Lưu Ly mở to mắt chưng hửng, đầu óc cô thật sự ngu muội, tự nhủ có lẽ lỗ tai có vấn đề nên nghe nhầm. Nhưng, giây sau suy nghĩ đó của cô hoàn toàn đều bị đá bay khi nhìn thấy người Ane giơ kiếm chĩa vào cô và Tuyên Uyên.
"Công chúa, cô làm vậy là sao chứ?
Chẳng phải đã thỏa thuận cô giúp ta trốn đến Din quốc sao?
Vì lí do gì mà muốn giết ta?"
Cô gái nhỏ còn chưa ngộ ra vấn đề, nhưng Tuyên Uyên ở cạnh cô thì đã hiểu hết thảy. Anh sinh ra sống trong tranh đấu, nghe liền biết Lưu Ly đã bị lợi dụng, hiện giờ thì cả hai đều lành ít dữ nhiều.
Tuyên Uyên dang rộng tay muốn bảo vệ Lưu Ly, nhưng anh mù, còn bị phế một chân, người của Ane lại đông, dù họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Quan sát nét mặt sát tâm của cô gái, Lưu Ly giờ phút này mới tỏ, từ đầu đến cuối cô đã bị lợi dụng. Miên Miên cũng lật mặt thẳng thắn nói hết sự thật cho cô biết.
Người chết trân tại chô, ý thức rối tinh rối mù, cô như thế mà lại tiếp tay cho những kẻ bày giết chết người yêu thương cô.
"Không, không phải đâu..."
Giọng làu bàu, hai tay xắm nắm căng thẳng, hơi thở đột nhiên thiếu hụt, tưa như ai bóp lấy cổ cô, không khí chẳng thể lưu thông vào phổi.
Cô hít thở khó khăn, nước mắt mất khống chế trào ra từng chuỗi nặng như mưa rơi, lòng đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tay-cua-ac-ma/3324708/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.