Tuyên Uyên tự biết khả năng đã tận, anh chọn cách buông tay để Lưu Ly tìm cuộc sống mới. 5 năm trôi qua, bên nhau anh hiểu rất rõ trái tim của Lưu Ly, nếu cô yêu anh thì từ lâu họ đã trở thành vợ chồng thật sự.
Trái tim cô không có anh, thứ cô đối đãi với anh bấy lâu nay chỉ là hối lỗi, là trách nhiệm mà cô muốn trả cho anh. Những thứ đó Tuyên Uyên chưa từng cần tới, tình yêu mà anh mong mỏi mãi không có được, cho dù có giữ người bên cạnh thì tâm trí vẫn treo trên người người khác.
Thế nên, Tuyên Uyên phải tập xa lánh cô gái nhỏ, dần dần để cô buông bỏ anh, mỗi người một lối là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
*Cạch*
Âm thanh cửa mở vang nhẹ, bước chân uy lực truyền đến rót vào tai, Tuyên Uyên nghe liền nhận ra bước chân này là của người đàn ông kia, song anh không hề sợ sệt hay hốt hoảng, vẫn ngồi im để cô gái ngủ say.
Anh còn đặt ngón trỏ lên hai mảnh môi mỏng nhắc nhở đối phương, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh đối phương đang nhìn mình bằng ánh mắt ghen đến tím tái mặt mày.
Tuy nhiên, Lãnh Hoàng lại phối hợp với Tuyên Uyên, thật sự không dám làm kinh động tới cô gái đang ngủ say. Hắn cẩn thận dìu cô ngồi dậy, lúc định bế cô đi thì Tuyên Uyên đột ngột giữ một góc áo của hắn.
Nhìn ra người như có lời muốn truyền đạt, hắn cũng không vội, điềm nhiên đưa tay tới chỗ Tuyên Uyên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tay-cua-ac-ma/3322910/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.