23
Giang Nghiễn yên lặng nhìn tôi.
Một lát sau.
Khẽ thở dài.
“Anh không cần em bù đắp gì hết, tất cả là anh tự nguyện.”
“Dạy học thực sự rất mệt, cho nên anh chưa bao giờ dạy cho ai, em là ngoại lệ duy nhất.”
“Bởi vì anh thích em, Lâm Dĩ An.”
Khi anh nói, đôi mắt trong veo kia cứ mãi nhìn tôi.
Sáng hơn cả ánh mặt trời phản chiếu dưới hồ.
Tim tôi đập điên cuồng.
“Đàn anh, có lẽ là trước đây anh chưa từng yêu đương với ai nên không biết. Tính tình em không tốt, ngoại hình không xinh đẹp, đã vậy còn rất tham vọng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào...”
Tôi hoảng sợ nói những lời hạ thấp bản thân, cho đến khi Giang Nghiễn đưa tay đặt lên đầu tôi.
Nhẹ nhàng vuốt ve.
Tôi bỗng chốc nghẹn ngào.
Đầu ngón tay ấm áp quệt khóe mắt ươn ướt của tôi.
Tôi nhận ra rằng mình đang khóc.
“Nhưng anh cảm thấy như vậy chẳng có gì là xấu.”
“Không phải ai cũng có thể sinh ra ở Rome, may mắn có điều kiện vật chất và tài nguyên giáo dục tốt nhất. Dĩ An, em không làm tổn thương bất kỳ ai cả, em đã làm rất tốt trong khả năng của mình.”
Giọng của anh vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước.
Như gió trong núi.
Mang lại sức mạnh an ủi.
Tôi chợt khóc thảm thiết hơn: “Nhưng em đã làm tổn thương anh.”
“Em không làm tổn thương anh.”
Giang Nghiễn kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-quanh-thien-ha/2900299/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.