Sinh viên kia lại run rẩy đứng lên, "Thầy ơi, em đây ạ."
Tiêu Trạm sửng sốt, không ngờ Hư Kính chân nhân ngoài đời trông như thế này, cảm giác không giống với trên mạng cho lắm.
"Ừ, ngồi xuống đi." Tiêu Trạm cười với cậu.
Trong lớp học lập tức bùng lên tiếng xì xào nho nhỏ, nội dung là "Thầy Tiêu cười kìa chúng mày ơi!!!".
Cùng lúc đó, diễn đàn đại học A xuất hiện một tấm ảnh, tiêu đề là: "Nam thần mỉm cười."
Tiêu Trạm giảng dạy ở đại học A đã được mấy năm, tuy anh là giảng viên khoa Quốc học, nhưng trường học theo chế độ tự chọn tín chỉ, nên cũng có rất nhiều sinh viên ngành khác học môn của anh. Số lượng sinh viên biết đến thầy Tiêu rất đông, vì vậy ảnh của anh vừa được đăng lên diễn đàn đã có cực kì nhiều người gào rú bình luận.
Danh hiệu "Nam thần" không phải đặt bừa đâu, quả thật Tiêu Trạm rất xứng đáng. Nhưng sinh viên trong trường thường đính kèm thêm vào danh hiệu "nam thần" một cụm từ là "lạnh lùng". Tiêu Trạm đi dạy chưa từng cười với ai, đây là lần đầu tiên sinh viên thấy anh cười, dù chỉ là một nụ cười mỉm, nhưng bọn họ đã bắt trọn khoảnh khắc ấy.
Trình Dục thường xuyên lén lút theo dõi diễn đàn đại học A, lúc này anh đang cúi đầu nhìn di động mà tươi cười.
"Giám đốc, giám đốc, giám đốc!" Anh thư kí đứng ở bên cạnh bàn làm việc của anh bất đắc dĩ gọi vài lần, sao tổng giám đốc lại ngẩn người thế này?
Trình Dục hồi phục tinh thần, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-tinh-yeu-tham-kin-cua-dai-than/1669582/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.