Tối đó, khi đã ăn cơm được một lúc, Hạ Nhiên thấy y vẫn ngồi trên ghế, chốc chốc ngước sang nhìn nàng một cái. Nhưng khi nàng quay sang nhìn lại, y liền vội vàng nhìn sang hướng khác.
Hạ Nhiên thấy lạ, cũng cảm thấy sượng sùng khi cứ bị người khác nhìn chằm chằm như thế, nên đành bắt chuyện trước: “A, Khương Vũ huynh, tối nay huynh cứ vào phòng ta ngủ, ta đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, không cần phải ngại.”
Miệng thì nói thế, nhưng nàng vẫn mong là y sẽ ngại để mình vẫn còn giường để mà ngủ chứ. Trời mưa lớn như thế, mặc dù đã tạnh nhưng hơi lạnh thì vẫn còn, ngủ ngoài này chắc chết cóng thôi.
Đúng là ông trời không phụ lòng người, y thế mà lại lên tiếng thuận theo những gì nàng mong muốn: “Không cần, ta ngủ ở đây là được rồi, cô nương cứ ngủ trước đi.”
Hạ Nhiên trong lòng vui sướng nhưng mặt cố tỏ vẻ khó xử: “A như vậy... Như vậy thì hơi...”
“Cô nương muốn ngủ ở đây?”
“Không có, vậy đa tạ, đa tạ, huynh ngủ sớm đi ha, ta đi ngủ trước đây.” Nàng cười hì hì, cong chân chạy đi mất, Phi Phi nằm dưới chân nàng cũng vội vàng chạy theo.
Thấy cả hai đều đi cả rồi, y khẽ thở dài, tay đặt lên trán xoa xoa: “Nếu thật sự là người này, thì....” Y lại lấy chiếc túi trong ngực mình ra: “Ánh sáng quả thật yếu hơn một chút, nhưng mà không tài nào hiểu được, người được chọn sao lại... tốt nhất nên kiểm tra kỹ một chút.”
Sáng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-nhan-ki/3464490/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.