Cẩu Tử
“Bơm đầy.” Người trẻ tuổi nhận tiền từ tay Vưu Minh, không chút keo kiệt tặng cho cậu một nụ cười tươi rói.
Vưu Minh đưa mắt nhìn thời gian lần nữa, gần mười một giờ.
Người trẻ tuổi thấy lạ hỏi: “Anh còn chưa đi sao? Từ bên này vào nội thành có chút xa đó.”
Vưu Minh gật đầu: “Tôi đang đợi bạn.”
Người trẻ tuổi thầm cảm thấy kỳ quái, xung quanh đều là rừng núi hoang vắng mà đợi người, vậy bọn họ là muốn làm gì?
Hắn vẻ mặt khó hiểu trở lại bên bàn.
Nhóm người còn lại nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao người kia còn chưa đi?”
Người trẻ tuổi cũng nhỏ giọng trả lời: “Anh ta nói đang chờ bạn.”
“Mày nhìn thấy sau xe anh ta chưa? Mày nói xem liệu trong cốp xe có dấu người hay không nha? Giết người xong đến dã ngọai vứt thi thể?” Mấy người khác rùng mình: “Đừng có nói nữa, càng nói càng đáng sợ.”
Người trẻ tuổi khẽ liếc mắt chú ý đến Vưu Minh.
Nhóm người tiếp tục đánh bài.
Vưu Minh lái xe vào ven đường, ngồi trong xe chờ đợi thời gian trôi qua.
Mười hai giờ đêm, Vưu Minh chăm chú nhìn kim đồng hồ nhích từng chút, quay đầu đã thấy Giang Dư An ngồi trên ghế bên cạnh. Anh đang chống cằm nhìn cậu: “Đêm nay không về?”
Vưu Minh lắc đầu: “Em đã gọi điện thoại cho ba mẹ, điều tra rõ ràng việc này rồi mới về.”
Giang Dư An quay đầu nhìn bé trai đang ngồi ghế sau, vẫn giữ nguyên nụ cười.
Ngay thời điểm Giang Dư An xuất hiện, bé trai đã lập tức cúi đầu, cả người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/765251/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.