Cẩu Tử
Trong nháy mắt, Vưu Minh như ngừng thở, thế nhưng Dương Kim Hoa nhanh chóng dời tầm mắt.
Cậu không biết Dương Kim Hoa có nhìn thấy cậu hay không.
Bé trai ngồi trên xích đu, không tỏ vẻ gì.
Đám nhỏ vây quanh Dương Kim Hoa dường như không có nhìn thấy gương mặt Dương Kim Hoa xảy ra biến hóa, không có đứa nào lên tiếng ồn ào, đều ngoan ngoãn nắm tay nhau đứng đó, ngẩng đầu chăm chú nhìn Dương Kim Hoa.
Thanh âm của Dương Kim Hoa vang lên trong màn đêm yên tĩnh, đặc biệt chói tai: “Ta làm quỷ, các ngươi phải nhanh chóng tìm chỗ trốn, bị ta bắt được thì phải biến thành quỷ.”
Đám nhỏ đồng thanh đáp vâng.
Dương Kim Hoa: “Một, hai, ba.”
Đám nhỏ chạy tứ tán.
Mấy đứa bé phân tán khắp nơi trong sân, thế nhưng không tìm chỗ kín trốn, mà là đứng ngay trên mảng sân trống không nhúc nhích. Tựa như bản thân là tảng đá hoặc cái cây.
Lúc này không biết từ đâu thổi đến một luồng gió lạnh.
Vưu Minh sờ sờ cánh tay của mình. Bé trai lẩm bẩm: “Có chút lạnh, anh lạnh không?”
Vưu Minh không mặc áo khoác, không thể cởi ra cho bé trai phủ thêm, đành hỏi: “Muốn anh ôm em không?”
Bé trai vươn tay với Vưu Minh.
Vưu Minh ôm nó vào trong ngực.
Đám nhỏ không để ý đến hai người, chỉ nhắm mắt đứng im tại chỗ.
Dương Kim Hoa đã đếm đến số cuối cùng.
Bà ta bắt đầu di chuyển.
Mỗi một bước đều rất nhẹ, giống như cơ thể không có trọng lượng.
Vưu Minh thấy bà lướt qua bọn nhỏ, nhưng không bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/765250/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.