Đám đệ tử của Lâm Ngữ bị cảnh sát đưa đi.
Vưu Minh mở điện thoại xem tin tức, hầu hết các trang mạng và truyền thông đều đưa tin về trận động đất và mưa đá vừa rồi, may mắn chính là đến lúc này vẫn chưa có trường hợp thương vong nào, ngay cả báo đài cũng nói đây quả thật là kỳ tích.
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Chu Viễn và Dương Vinh bảo dìu Chu lão cùng chú Trịnh vào phòng nghỉ ngơi.
Giang Dư An phất tay, bức tường sụp đổ cứ thế trở lại như bình thường.
Ba mẹ Vưu gọi điện về, xác nhận Vưu Minh không sao mới nói hai người đang nhanh chóng trở về.
“Chúng tôi ra ngoài mua bữa sáng trước.
” Vưu Minh nói với Chu Viễn: “Các anh ở lại chăm sóc họ đi, bây giờ không thể gọi thức ăn nhanh, cũng không biết quán ăn có mở cửa hay không.
”
Chu Viễn gật đầu: “Cậu đi đi.
”
Dương Vinh Bảo: “Không cần mua cơm nước gì, qua loa vài cái bánh mì cũng được.
”
Vưu Minh cùng Giang Dư An đi ra ngoài, nhớ đến những việc xảy ra trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi.
“May là anh đã đến.
” Vưu Minh nắm lấy tay Giang Dư An, chợt phát hiện tay Giang Dư An khô ráo ấm áp.
Ấm áp?
Vưu Minh ngẩng phắt đầu: “Anh… Có nhiệt độ.
”
Giang Dư An câu môi cười nói: “Bây giờ mới phát hiện?”
Vưu Minh vui vẻ nói: “Có từ lúc nào?”
Giang Dư An: “Mới hôm qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312750/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.