Dương Vinh Bảo xuống lầu mở cửa, Lâm Ngữ cắn môi run rẩy đứng tại chỗ.
Vưu Minh quay đầu hỏi Giang Dư An: “Có thể phế bỏ pháp thuật của hắn không?”
Giang Dư An lạnh lùng liếc nhìn Lâm Ngữ: “Hắn không có pháp thuật, toàn nhờ vào ngoại lực, chỉ cần soát hết tà khí trên người hắn đi, thì hắn không khác gì người bình thường.”
Vưu Minh trầm mặc, từ xưa đến nay thiên sư luôn xem tà khí như địch.
Một kẻ không tinh thông pháp thuật lại có thể dựa vào tà khí làm hại một phương, nói gì đến người tinh thông pháp thuật, hoặc cổ độc.
Lâm Ngữ khô khốc nói: “Các người thật sự cho rằng có thể bắt được ta?”
Là hắn bất cẩn, không nghĩ rằng quỷ vương sẽ đến, nếu quỷ vương không xuất hiện âm hồn của hắn có thể xé toàn bộ người trong căn nhà này thành thịt vụn.
Chờ những kẻ này chết, hồn phách sẽ trở thành thức ăn tẩm bổ cho âm hồn của hắn.
“Dùng tên ta, thân ta, mệnh ta tế linh!” Lâm Ngữ lẩm bẩm: “Xin hàng thế!”
Giang Dư An đột nhiên tiến lên che chở Vưu Minh sau lưng mình.
Gió bão đen ngòm phủ đến, ngoài phòng vang lên tiếng sét, chợt có mưa to, tiếng mưa lớn vang lên, cùng với tiếng vang của vật nặng rơi xuống.
Chú Trịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rào xen lẫn cùng với mưa đá to như nắm tay, ô tô để trong gara của tiểu khu bị đập ra từng cái lỗ lõm.
Dưới lầu, Dương Vinh Bảo mới vừa mở cửa, cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312749/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.