“Có?” Người nhà họ Trịnh tụ tập, đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhiều năm như vậy đều không tin tức, đột nhiên lại … Có?
Mặt mày Trịnh Thành Tài hồng hào, tuy trên người không có sức lực, nhưng nụ cười không sao thu lại được.
Hắn cười như một đứa ngốc, hớn hở nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước mới biết được, vừa lúc hôm nay mọi người đều có mặt.”
Người nhà họ Trịnh phục hồi tinh thần, có người thật lòng chúc mừng, có người lại chỉ tươi cười hư tình giả ý.
Nhưng Trịnh Thành Tài không thèm để ý những thứ này.
Nói câu khó nghe, nếu không có ông nội hắn đốc sức làm ra của cải, không có ba hắn quyết định quyết đoán, không có hắn cẩn thận giữ gìn, thì Trịnh gia đã không có ngày hôm nay.
Những người này không ngốc, biết có Trịnh Thành Tài ở, Trịnh gia mới không ngừng phát đạt hơn.
Về phần con hắn… Đời kế tiếp…
Trịnh Thành Tài cười ha ha.
Cho dù hắn chỉ sống thêm được hai mươi năm, cũng đủ rồi.
Đủ để con hắn trưởng thành, đủ để hắn dạy dỗ đứa trẻ.
Trần Mẫn nhìn hắn bị đỡ về phòng, vuốt bụng cười: “Đi ta ngoài khoe khoang?”
Trịnh Thành Tài không uống rượu, mặt lại đỏ bừng, nói: “Là con gái thì gọi là Trịnh Thuần Hoa, là con trai thì gọi là Trịnh Cảnh Thanh.”
Trần Mẫn gật đầu: “Tiểu Vưu đặt à?”
Hai mắt Trịnh Thành Tài sáng lấp lánh: “Tiểu Vưu thật có tài.”
Trịnh Thành Tài nhìn Trần Mẫn: “Nhiều năm qua chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312687/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.