Rõ ràng mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh, lúc này lại đột nhiên tối sầm xuống.
Vưu Minh nhìn đám người trước mắt, một câu phí lời đều không muốn nói với bọn họ.
Đám người này có lẽ tính cách khác nhau, nhưng về mặt này lại nhất trí, đều là người tư tưởng ích kỷ.
Dục vọng của bọn họ hiện trên mặt, không hề che dấu.
Từ khi bước vào công trình, Vưu Minh đã hạ chú với bọn họ.
Để bọn họ lâm vào ảo giác trong nỗi sợ hãi nhất trong lòng.
Ai nấy đều hoảng sợ khoa chân múa tay, Vưu Thành khóc ròng hét to: “Tiền! Tiền của tao!”
Ông bà nội Vưu cũng gào khóc.
Tham lam trên mặt bọn họ biến thành sợ hãi.
Vưu Thành không biết bản thân đang ở trong ảo cảnh, cũng không cảm thấy trước mắt đều là giả.
Gã về tới phòng mình.
Vợ gã ly hôn với gã, sau khi bán nhà mỗi người một nửa tiền, số tiền kia gã cầm đi mua nhà lần nữa, tiền trả gốc thì đủ, nhưng không còn dư.
Về phần xe, gã bán, vì không có tiền đóng tiền nhà, nhưng lại sĩ diện, gã mua một chiếc rẻ hơn, số tiền dư ra đóng tiền nhà trả góp, nhưng cũng không chống đỡ được mấy tháng.
Gã ngồi ở trên ghế, trong điện thoại có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, gã suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi lại.
Là ba mẹ tìm gã đòi tiền.
Gã nào có nhiều tiền như vậy cho bọn họ chữa bệnh? Có rất nhiều loại thuốc không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312685/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.