Không có tên trò chơi, bao bì bên ngoài cũng không có ký tự đặc biệt nào, chỉ có một tấm hình quỷ dị.
Manh mối tới đây dường như đứt đoạn.
Vưu Minh nhìn hình ảnh trên vỏ đĩa, nhíu mày.
Hình vẽ dùng rất nhiều màu sắc hỗn độn, không có nhân vật, cũng không có hoa văn cố định.
Như vòng xoáy, nhưng không có hoa văn tầng lớp như vòng xoáy.
Màu sắc tuy rằng hỗn độn, nhưng vô cùng rõ ràng, chúng không làm tâm tình người nhìn cảm thấy thoải mái, trái lại càng khiến người nhìn ngột ngạt.
Nếu Vưu Minh đi dạo phố nhìn thấy đĩa game được đựng trong vỏ đĩa như vậy, cậu sẽ không mua.
Nhưng không thể nghi ngờ, đĩa game được đựng trong bao bì như vậy, sẽ hấp dẫn hầu hết ánh mắt mọi người.
Chỉ cần có thể hấp dẫn người, thì sẽ tìm được con mồi.
Giang Dư An ngồi trên ghế nhìn Vưu Minh, anh thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, những lúc như thế Vưu Minh sẽ phát ra mị lực khiến người ta không thể chống cự.
WeChat và QQ của em chồng Lý Mai cậu đều hỏi rõ ràng.
Về phần mật khẩu thì chỉ có thể tìm chuyên gia, Vưu Minh không có bạn làm về mặt này, chỉ đành lên mạng tìm.
Đối phương không hỏi Vưu Minh vì sao, cũng không quan tâm phá mật khẩu làm gì.
Không qua bao lâu, đối phương đã gửi mật khẩu qua cho Vưu Minh.
Loại mật khẩu cấp thấp này độ khó không cao.
Vưu Minh đăng nhập vào WeChat của em chồng Lý Mai, bất quá bên trong không có lịch sử trò chuyện gì.
Cậu liền đăng nhập vào QQ, lần này ngược lại là có, vì Triệu Hoành em chồng Lý Mai có dùng đến.
Lịch sử trò chuyện lâu nhất là vào năm năm trước.
Nhưng Vưu Minh chỉ xem từ hai tháng trước đổ lại đây.
Triệu Hoành đúng là yêu qua mạng.
Đối tượng xác thật là nam nhân, nói là nam nhân, không bằng nói là nam sinh.
Nhưng bọn họ chưa từng gặp mặt, chỉ giao lưu trên mạng, Triệu Hoành cũng chuyển tiền cho nam sinh kia mấy lần, vì nam sinh kia phải mua rất nhiều thứ.
Máy chơi game, mô hình.
Muốn cùng bạn bè đi hát, đi du lịch.
Mới đầu Triệu Hoành rất cẩn thận, mỗi lần chỉ chuyển mấy chục đồng hoặc một, hai trăm đồng.
Phát hiện đối phương không phải lừa tiền bỏ chạy, vẫn mở video trò chuyện cùng, Triệu Hoành mới an tâm.
Triệu Hoành bào tiền của anh chị mình, thực ra bản thân không có dùng bao nhiêu.
Vưu Minh phát hiện mô hình Triệu Hoành mua toàn chất lượng thấp, vừa nhìn liền biết là hàng nhái,blà loại hàng nhái giá rẻ nhất.
Sách manga cũng thế.
Tiền đều vào tay bạn trai nhỏ của Triệu Hoành.
Trước mặt bạn trai nhỏ của mình, Triệu Hoành đóng vai thành phú nhị đại.
Trong nhà mở công ty, hàng năm có phân nửa thời gian là đi du lịch bên ngoài, không cần nỗ lực làm việc cũng có thể hưởng thụ sinh hoạt người thường khó có được.
Nhưng Triệu Hoành không hề biết lời nói dối của mình không thể chịu được một kích.
Vưu Minh có thể từ trong cuộc trò chuyện nhận ra bạn trai nhỏ của Triệu Hoành đã phát hiện ra từ lâu.
Tìm chừng một tiếng đồng hồ, rốt cuộc Vưu Minh đã tìm được lịch sử trò chuyện nói về trò chơi của hai người.
Tên tài khoản của Triệu Hoành rất đơn giản, chỉ là chữ C viết hoa.
Tên tài khoản của bạn trai nhỏ là Vô Tâm Vô Tình, là nam sinh hoạt bát, nói hoài không hết chuyện.
Ảnh chụp là nam sinh sạch sẽ, mắt một mí, cười rộ lên rạng rỡ như ánh mặt trời.
Bạn trai nhỏ nhắn tin nói với Triệu Hoành bạn cậu ta giới thiệu một trò chơi, rất vui rất kích thích, hơn nữa không thể nạp tiền, chỉ có thể so đấu kỹ thuật.
Nếu nói về kỹ thuật, Triệu Hoành có thừa tự tin, anh ta thích trò chơi thể loại đối chiến, không có hứng thú với loại trò chơi cốt truyện, vì thế nhanh chóng tỏ ý muốn mua.
Nhưng bạn trai nhỏ lại nói trò chơi này của nước ngoài, trong bước chưa có công ty game nào khai thác.
Là nhân viên của công ty game nước ngoài trộm ra bán, nên trên thị trường cũng không có bán.
Điều này càng kích thích Triệu Hoành, vốn chỉ có một chút xíu hứng thú với trò chơi này, sau khi nghe được tin tức này, tỏ ý nhất định phải có cho bằng được.
“Cậu ta kích thích Triệu Hoành.” Vưu Minh nói với Giang Dư An.
Giang Dư An xem qua, nói: “Cậu ta thông minh hơn Triệu Hoành.”
Bạn trai nhỏ biết Triệu Hoành sợ gì, nên luôn dùng điểm ấy kích thích anh ta.
Triệu Hoành sợ lời nói dối bị lộ tẩy, sẽ mất mặt xấu hổ, cho nên vì che giấu lời nói dối kia, hắn dùng vô số lời nói dối khác, chỉ có một cách để duy trì những lời nói dối này, đó chính là tiền.
Nhưng tiền không phải dễ có, anh ta phải tìm anh chị mình xin tiền, bản thân không có tài năng gì, lại không muốn đi làm, nên mỗi lần đòi tiền, anh ta làm như cây ngay không sợ chết đứng, nhưng là đang che giấu tự ti cùng xấu hổ bên trong.
Vì thế anh ta muốn lấy lại tự tin cùng tự tôn của mình trong thế giới game.
Trong trò chơi, hoặc trên mạng, anh ta như biến thành một người khác, kiêu ngạo bất tuân, vừa giàu có lại có kỹ thuật, là thần tượng trong mắt không ít người.
Điều này chống đỡ lòng tự trọng lung lay sắp đổ của Triệu Hoành.
Những thứ anh ta thiếu hụt trong thế giới thực, thì phải tìm trong game.
Càng không dám nhìn thẳng vào hiện thực, thì càng hãm sâu vào trong thế giới ảo, thậm chí không chịu nổi chút xíu nghi ngờ.
Bạn trai nhỏ chỉ nói một câu: “Anh chơi trò chơi lợi hại như vậy, vậy nhất định có thể phá đảo trò chơi này rất nhanh.”
Triệu Hoành liền kích động đến từng cửa hàng bán đĩa game tìm.
Vưu Minh trượt xuống vài trang, tìm được đoạn bạn trai nhỏ cho Triệu Hoành địa chỉ.
Bạn trai nhỏ nói, nơi đó thoạt nhìn như bán đồ người lớn, thực tế bên trong có phòng game, trong đó có rất nhiễu đĩa game lậu, cậu ta nói, chỉ có cửa hàng kia có bán trò chơi này.
Sau đó đề tài nói chuyện luôn xoay quanh trò chơi này.
Triệu Hoành càng ngày càng điên cuồng.
Mới đầu Triệu Hoành chỉ nói là game hơi khó, cần thêm chút thời gian.
Bạn trai nhỏ ôn nhu an ủi, nói người phá đảo nhanh nhất mà cậu ta biết cũng cần thời gian bốn tháng.
Nhưng sau đó, bạn trai nhỏ trở nên vô cùng thiếu kiên nhẫn, nói Triệu Hoành đừng có oán giận với mình nữa, còn nói chỉ có phế vật mới không phá đảo được một trò chơi.
Lúc tìm Triệu Hoành đòi tiền, cậu ta cũng không thèm tìm lý do nữa.
Chỉ nói: “Tôi cần tiền, ba ngàn.”
“Bây giờ anh có bao nhiêu tiền? Chuyển qua cho tôi hai ngàn.”
Vân vân.
“Anh cảm thấy bạn trai nhỏ của Triệu Hoành có chơi trò này không?” Vưu Minh ngửa đầu hỏi Giang Dư An.
Giang Dư An nói: “Nhất định đã chơi qua.”
Mỗi lần vòi tiền, bạn trai nhỏ của Triệu Hoành chưa bao giờ dùng ngữ khí ra lệnh, cậu ta tỏ ra yếu thế, hy vọng được Triệu Hoành giúp đỡ, Triệu Hoành đang nói dối, cậu ta cũng thế.
Luôn dùng phương thức giống nhau, dùng giọng điệu giống nhau.
Đây là thói quen.
Thói quen là thứ không dễ thay đổi.
Giống như có người một giây trước còn đang nổi trận lôi đình, một giây sau nhận điện thoại, đã biến thành lịch sự ôn nhu.
Trừ phi từng trải biến cố, nếu không chắc chắn cảm xúc không thể thay đổi nhanh chóng như vậy.
“Xem ra chúng ta phải tìm cậu ta hỏi thăm một chút.” Vưu Minh đứng dậy, mở tủ quần áo lấy áo khoác thể thao.
Từ khi sức khỏe tốt lên, cơ bắp cũng trở nên săn chắc, Vưu Minh không vận động nhiều, ăn lại không ít, vì thế trên người không ít thịt, mặc quần áo thì trông gầy, cởi quần áo ra mới biết là có thịt.
Mỗi lúc phát tình, Giang Dư An rất thích cắn cần cổ và bắp tay cậu.
Bản thân Vưu Minh cũng cảm thấy như vậy rất tốt, cậu không thích quá gầy, nó sẽ khiến cậu nhớ đến khoảng thời gian bệnh tật của mình, cảm giác vô lực như hình với bóng.
Bạn trai nhỏ không để lộ địa chỉ cụ thể của mình, chỉ nói mình ở Vũ Hán.
Vưu Minh dùng Thi Sách tính qua, phát hiện cậu ta nói dối, cậu ta ở ngay thành phố này, trong một chung cư cũ.
Chung cư này đã rất cũ nát, ngẫu nhiên có người đi ngang qua, còn hỏi vì sao chưa phá dỡ nó.
Mấy hộ gia đình bên trong cũng dọn đi hết, chỉ còn lại một, hai hộ trụ lại.
Khu chung cư này còn nát hơn chỗ Triệu Hoành ở.
Vưu Minh không nghĩ tới còn có chung cư nát như vậy, như đã bị bỏ hoang mà còn có người ở.
Vì chỉ có mấy hộ ở, nên chỉ có điện, không có nước.
Hai người tìm tới phòng nam sinh ở, gõ cửa.
Người bên trong không có tâm phòng bị gì, hỏi cũng không hỏi đã mở cửa, xem ra thường ngày vẫn có nhiều khách đến.
Xuất hiện trước mặt Vưu Minh và Giang Dư An là nam sinh tóc nhuộm vàng óng, mặc áo sơ mi quần cộc, xác thực không khác trong ảnh chụp là bao, chỉ gầy hơn mà thôi, cánh tay cẳng chân gầy gò đến mức bất thường. Nam sinh cũng đánh giá hai người trước mặt, dùng ngữ khí lạnh lùng không hợp tuổi nói: “Các người là ai? Tới làm gì?”
Nam sinh vòng tay trước ngực, cằm hơi hếch, tư thái chống cự rõ ràng.
Vưu Minh vào thẳng vấn đề: “Triệu Hoành chết rồi.”
Nam sinh chau mày: “Ai?”
Vưu Minh: “Bạn trai cậu.”
Nam sinh cắt một tiếng: “Tôi không có bạn trai, có một người nhưng đã chia tay nửa năm.”
Vưu Minh: “Cái người mà cậu lừa anh ta nói mình ở Vũ Hán ấy.”
Lúc này nam sinh mới nhớ ra, nhún vai nói: “Chỉ xem là đối tượng yêu đương qua mạng, không tính là bạn trai.”
Vưu Minh gật đầu: “Đúng, kiêm máy ATM.”
Nam sinh cười rộ lên, lộ ra răng nanh, còn khích lệ Vưu Minh: “Anh nói rất đúng.”
Khen xong còn tỏ ra vô cùng trấn định, như nói chuyện phiếm hỏi: “Chết như thế nào? Chẳng trách nhắn tin cho anh ta, anh ta đều không trả lời.”
“Các anh có muốn vào trong ngồi không?”
Nam sinh nhường đường.
Trong phòng có một thứ mùi hôi thối, là mùi của rác để lâu ngày không mang bỏ đi.
Còn có quần áo đã mặc qua chưa giặt.
Thức ăn đã hỏng trên bàn.
Nam sinh: “Tự nhiên ngồi đi.”
Trong phòng muốn tìm chỗ đặt chân còn khó, nói gì đến tìm chỗ ngồi.
Vưu Minh đi tới phòng khách, nam sinh dọn quần áo và đồ ăn vặt trên ghế salon đi, để game controller qua một bên.
Vưu Minh hỏi cậu ta: “Cậu đang chơi trò cậu từng giới thiệu cho Triệu Hoành à?”
Nam sinh lác đầu: “Tôi chơi mấy lần không phá đảo được, cũng chỉ có mấy người bọn họ nhất định phải phá đảo, chơi đêm chơi ngày không ăn không ngủ.”
Ước mơ của cậu ta là trở thành game thủ, chứ không phải cuồng game, vì thế không có quá nhiều chấp niệm với trò chơi, đây chỉ là đạo cụ cậu ta dùng để giết thời gian mà thôi.
“Cậu có đĩa video trò chơi đó chứ?” Vưu Minh hỏi: “Có thể cho tôi nhìn thử không?”
Nam sinh: “Để tô tìm thử xem, anh cũng thấy rồi đó, chỗ này của tôi bừa bộn như đống rác vậy.”
Nam sinh dường như cũng không lo Vưu Minh là người nhà của Triệu Hoành, cậu ta vừa tìm kiếm vừa nói: “Anh ta chết như thế nào?”
Vưu Minh lời ít ý nhiều: “Tinh thần thất thường.”
Na sinh ‘Ồ’ một tiếng, lẩm bẩm: “Đầu óc anh ta quả thật không bình thường.”
Cậu ta như đang nói về chuyện của người khác, chứ không phải việc liên quan đến mình.
Nam sinh: “Anh ta nói, từ nhỏ anh ta muốn cái gì, ba mẹ và anh trai đều sẽ cho, còn nói anh ta không bao giờ cần phải bận tâm, lúc nhỏ thì có ba mẹ chăm sóc, lớn lên thì có anh trai lo, còn nói, ngoại trừ chị dâu hơi đáng ghét ra, mọi thứ đều rất tốt.”
Nam sinh cười trào phúng.
Sau đó cậu ta bắt đầu nói về mình, không hề che giấu chuyện bản thân đi lừa đảo người khác.
Cậu ta nói ba mình chạy theo nữ nhân, sau đó nửa năm mẹ cậu ta ở cùng nam nhân khác, vì nam nhân kia có một đứa con trai riêng, không muốn phải gánh thêm cậu ta, mẹ cậu ta liền ném cậu ta cho ông bà ngoại.
Ông bà ngoại không có việc làm, chỉ có thể dựa vào tiền trợ cấp sinh hoạt, một tháng chỉ có năm trăm đồng.
Sau khi tốt nghiệp sơ trung thì cậu ta bỏ học.
Đi theo đám hồ bằng cẩu hữu, có lúc thì kiếm được tiền, có lúc thì không.
Ông bà ngoại không quản được cậu ta, sau khi ông bà ngoại qua đời, cậu ta vẫn thuê lại căn phòng này.
Vì phòng này không phải ông bà ngoại mua.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu có nhà, sau thời kỳ phản nghịch bọn họ vẫn trở về nhà, học một cái nghề, tìm một công việc, sống cuộc sống bình thường.
Nhưng nam sinh không quay về cuộc sống bình thường, sau khi nhóm bạn xấu đầu tiên quay về đường ngay, cậu ta lại quen biết nhóm bạn xấu khác.
Cũng tìm được cách kiếm ra tiền khác.
Chính là lợi dụng vốn liếng của chính mình.
Cậu ta nói với Vưu Minh: “Người như anh, một đêm có thể kiếm được hơn năm ngàn, nếu là ở phương Bắc giàu có, có thể lên đến hơn vạn.”
Cậu ta quay đầu nhìn Giang Dư An, nói: “Anh cũng thế.”
Sau đó nói tiếp: “Tôi thì không được.”
Cậu ta không hề xấu hổ, yêu qua mạng chỉ là nghề phụ.
Cậu ta cười nói: “Tôi cũng không cầu tiền của bọn họ, tất nhiên, nếu bọn họ nguyện ý cho tôi thì càng tốt.”
Nam sinh tìm được đĩa video dưới gầm salon, đứng dậy phủi phủi quần áo trên người, đưa đĩa cho Vưu Minh, lúc cười ánh mắt thoáng vẻ trống rỗng: “Anh cảm thấy anh ta sẽ thích tôi thật à?”
Vưu Minh không lên tiếng.
Na sinh liếc nhìn Giang Dư An, nói với Vưu Minh: “Anh ta chỉ thích được tôi tâng bốc, còn tôi thích anh ta quan tâm tôi, cho tôi tiền.”
Cậu ta hỏi: “Có phải anh thấy tôi quá gầy không?”
Không đợi Vưu Minh đáp lời, cậu ta đã tự gỏi tự đáp: “Vì tôi bị bệnh, đang chữa trị, đợi chữa xong mới có thể tiếp tục công việc.”
“Nếu để khách hàng biết bị tôi lây nhiễm thì phiền to.” Nam sinh thở dài: “Cũng không biết phải chữa trị bao lâu.”
“Sáng hôm qua Triệu Hoành xảy ra chuyện.” Vưu Minh hỏi: “Trước đó anh ta có gì bất thường không?”
Tuy đã xem lịch sử trò chuyện, nhưng dù sao Vưu Minh cũng không quen biết Triệu Hoành, cũng không có thời gian phân tích từng cuộc trò chuyện.
Nam sinh quay đầu nhìn Giang Dư An đang đứng cạnh cửa, nuốt nước miếng, cười nói: “Anh kêu anh ta ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Nếu là anh ta, tôi sẽ không lấy tiền.” Nam sinh nháy mắt ám chỉ với Vưu Minh.
Vưu Minh cười với cậu ta.
Hai mắt nam sinh sáng lên: “Được không?”
Vưu Minh lắc đầu.
Nam sinh thất vọng nói: “Vậy tôi không nói cho anh biết.”
Vưu Minh: “cậu có thể không nói cho tôi biết, dù sao người chết cũng không có quan hệ gì với cậu.”
Nói xong, Vưu Minh đứng dậy, cầm đĩa video, đặt lên bàn một số tiền: “Cám ơn.”
Đến khi Vưu Minh ra đến cửa, nam sinh mới cắn răng nói: “Quay lại, tôi nói với anh.”
“Người như anh ta thật ra rất dễ hiểu.” Nam sinh uống một ngụm Coca, quen thuộc tự nhiên nói: “Chỉ là khoảng thời gian trước thay đổi hơi lớn.”
“Anh ta gạt tôi, nói mình là phú nhị đại, còn nói được đi du lịch khắp nơi.” Nam sinh cười lớn: “Đặc biệt giả dối, anh ta còn gửi ảnh chụp hàng hiệu cho tôi, kết quả ngay cả đường link cũng không xóa.”
Nam sinh: “Bất quá, anh ta thích trang thì tôi cũng nguyện ý phối hợp.”
“Có phú nhị đại nào lại thích trò yêu qua mạng chứ, phồn hoa bên ngoài còn chưa đủ chơi sao?” Nam sinh bĩu môi: “Cũng không phải tôi chưa được chơi đùa cùng phú nhị đại.”
Vưu Minh chờ nghe cậu ta nói đến Triệu Hoành.
Nhưng lúc nói chuyện, tư duy của nam sinh phát tán rất rộng, chốc chốc thì nói về mình, chốc chốc lại nói về Triệu Hoành.
Ngẫu nhiên còn nhắc đến khúc mắc tình cảm giữa mình và người khác.
Vưu Minh không thúc dục, chỉ im lặng nghe, tận chức một gốc cây giải tỏa.
Qua chừng nửa tiếng, nam sinh mới quay lại đề tài chính.
“Hình như từ lúc bắt đầu chơi trò đó, anh ta thường hay nổi giận, nói trên mạng có người theo dõi mình, nói chỉ tin tôi, chỉ gọi điện cho tôi, còn nói tôi không nên để lộ ra trên mạng.” Nam sinh nói: “Anh ta nói anh trai mình là quái vật đầu dê, chị dâu là gà tinh, từ sáng đến tối chỉ bàn bạc làm sai để nuôi mập anh ta rồi thịt.”
Nam sinh: “Có lần anh ta gọi cho tôi, nói mình đi siêu thị, trong siêu thị toàn là quái vật.”
“Nói thu ngân là chồn hôi, tất cả khách hàng đều máu thịt be bét, thịt nướng còn có hồi.”
“Anh ta nói muốn đến tìm tôi, nói thế giới này điên rồi, muốn tôi đưa anh ta đến nơi an toàn.”
Nam sinh: “Anh ta là tự sát hả?”
Vưu Minh gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”
Nam sinh dụi dụi mắt: “Nếu lúc đó tôi đồng ý để anh ta đến tìm mình, nói không chừng anh ta sẽ giết tôi trước rồi mới tự sát.”
Có đôi khi nam sinh nói chuyện rất khoa trương, cơ mặt căng ra, vì quá gầy, hai mắt lồi ra đặc biệt dọa người.
Lúc nói chuyện cũng không cách nào tập trung tinh lực.
Vưu Minh cau mày hỏi: “Gần đây cậu cảm thấy thế nào?”
Nam sinh ném lon Coca rỗng xuống đất, ngước đầu nói: “Nếu có nhiều tiền thì tốt.”
Cậu ta nhìn Vưu Minh: “Nếu bạn bè anh cần người phục vụ thì cứ giới thiệu tôi, mang bao sẽ không sợ lây bệnh.”
“Sẽ tính giá hữu nghị cho.”
Vưu Minh hỏi hết vấn đề mình muốn hỏi, lúc về, nam sinh đứng ngay cửa nhìn theo cậu và Giang Dư An rời đi.
Vưu Minh quay đầu nhìn, nam sinh còn vứt cho cậu cái hôn gió.
Nam sinh càn rỡ cười, răng cậu ta hơi vàng, vì hút thuốc nhiều năm lại không đi tẩy răng, được cái tuổi còn trẻ, không khiến người khác cảm thấy buồn nôn. Vưu Minh quay đầu đi xuống lầu, đột nhiên cứng đờ người.
Vưu Minh vội vàng xoay người, chạy về phía nam sinh.
Lúc này, nam sinh đã leo khỏi lan can bảo hộ.
—— nhảy xuống.
Nam sinh nhắm mắt chờ chết, lại không cảm giác được đau đớn trong dự liệu.
Cậu ta mở mắt, nhìn thấy Vưu Minh đang nắm chặt tay mình.
Giang Dư An đưa tay ra, Vưu Minh dễ dàng kéo nam sinh lên.
Nam sinh cứ vậy ngây ngốc ngồi dưới đất, đờ đẫn nhìn Vưu Minh, đầu óc cậu ta hỗn loạn, kỳ quái hỏi: “Anh kéo tôi làm gì?”
Vưu Minh: “Cậu muốn tự sát?”
Nam sinh lắc đầu: “Làm gì có, tôi chỉ tiễn các anh thôi.”
“Đúng rồi, bên kia có người bắt chuyện với tôi.”
Nam sinh chỉ tòa lầu đối diện.
Sau đó nói: “Tôi chỉ muốn đi qua hỏi xem anh ta đang nói cái gì.”
Nam sinh nhìn sang bên đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hai mắt trừng lớn, không dám tin quay đầu nhìn Vưu Minh.
“Tôi vừa leo lên đó! Tôi vừa muốn nhảy xuống đó!”
Lần này Vưu Minh và Giang Dư An không thể đi nữa.
Đột nhiên nam sinh cảm thấy lạnh, cậu ta túm chặt lấy ống tay áo của Vưu Minh, phát run, răng va vào nhau lách cách.
Vưu Minh đưa nam sinh đến khách sạn thuê phòng, nhà cậu ta không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện hoặc nghỉ ngơi.
“A ——!”
Vừa bước ra khỏi khu chung cư, nam sinh đột nhiên hét lên, ngồi xổm xuống đất.
Vưu Minh cũng bị sợ hết hồn, cậu ngồi xuống theo, cởi áo khoác, khóac lên người cho cậu ta.
“Sao vậy?” Vưu Minh thả thấp giọng.
Nam sinh run rẩy, muốn chui vào ngực Vưu Minh.
Nhưng chưa kịp chui vào, đã bị Giang Dư An đè vai lại.
Nam sinh không còn run nữa.
Sau đó nam sinh ngoan ngoãn theo Vưu Minh đến khách sạn gần đó.
Chung quanh đây cũng không có khách sạn, đều là nhà trọ, hoàn cảnh nhà trọ không được tốt, chỉ nhỏ như một phòng khách.
Điểm này cũng là hiệu quả cách âm.
Vưu Minh ở dưới lầu mua cho nam sinh ly sữa nóng.
Câu đầu tiên khi đến nơi nam sinh nói là: “Tôi tên là Phùng Nghiêm.”
Vưu Minh cũng tự giới thiệu mình: “Tôi là Vưu Minh, anh ấy là bạn trai tôi Giang Dư An.”
Phùng Nghiêm nhếch miệng cười, cậu ta nhìn sườn mặt Giang Dư An, ánh mắt say đắm, nhưng rất nhanh đã thu lại.
“Bạn trai anh thật đẹp trai.” Phùng Nghiêm hạ thấp giọng như đang thì thầm: “Cẩn thận bị người khác đoạt mất.”
Tự tin với mị lực của chính mình, tự tin với tình cảm của mình và người yêu.
Sau khi uống hết ly sữa nóng, trên mép Phùng Nghiêm dính một vòng sữa trắng, nhìn qua mới có nét trẻ con đúng độ tuổi.
Cậu ta nói rất nhiều với Vưu Minh.
Thỉnh thoảng lại nhìn Giang Dư An.
Ánh mắt cậu ta tập trung vào phần ngực, phần bụng Giang Dư An, từng chút từng chút đánh giá.
Vưu Minh bất động thanh sắc dịch người che Giang Dư An lại.
Phùng Nghiêm còn đùa giỡn với Vưu Minh, nói mình gặp qua vài chuyện, vài người buồn cười.
Còn có có lẽ Triệu Hòanh là kẻ đáng thương.
“Tôi nghĩ chính anh ta cũng không biết bản thân là ai.” Phùng Nghiêm dùng giọng điệu thương hại nói.
Phùng Nghiêm: “Anh ta cũng không biết cách ở chung cùng người khác.”
Giang Dư An ngồi trên ghế bên cạnh, hai chân giang rộng, vừa phóng đãng vừa kiệt ngạo.
Phùng Nghiêm dời ánh mắt từ bụng đến giữa hai chân Giang Dư An.
Giang Dư An: “…”
Anh yên lặng ngồi nghiêm chỉnh lại.
Phùng Nghiêm tiếc nuối thở dài.
Dưới sự dẫn dắt của Vưu Minh, cậu ta nói rất nhiều thứ.
“Tôi có một người bạn, cũng mua trò chơi đó cùng tôi, rất lâu rồi cũng không liên lạc với tôi.” Phùng Nghiêm nói: “Tôi có số điện thoại của chị nó, để tôi gọi qua hỏi xem.”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Nghe điện thoại xong, Phùng Nghiêm sợ hãi mở to mắt___
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]