Tin tức không đưa tin thêm nữa.
Vưu Minh nói: “Trước tiên chúng ta nên tìm người nhà của bệnh nhân kia, mới có thể biết nhiều thông tin hơn.”
Ngồi ở đây suy đoán cũng không có tác dụng gì.
Vưu Minh lấy Thi Sách ra.
Tuy có thể bấm ngón tay tính, nhưng không chính xác bằng Thi Sách.
“Thi Sách?” Chú Trịnh ngồi xuống bên cạnh, hai mắt phát sáng: “Phương pháp cổ xưa như vậy, bây giờ còn có người dùng?”
Dương Vinh Bảo kéo áo sư phụ, nói nhỏ: “Người đừng có làm phiền người ta.”
Nhớ đến Giang Dư An đang ngồi bên cạnh, Dương Vinh Bảo bổ sung: “Coi chừng người nhà của người ta đánh người đó.”
Lúc này chú Trịnh mới thu liễm ánh mắt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Thi Sách trên tay Vưu Minh.
“Đi thôi, đã tính ra địa chỉ.” Vưu Minh thu quẻ Thi Sách.
Bốn người đi ra ngoài, chú Trịnh tò mò hỏi: “Nếu cháu đã biết Thi Sách, có phải cũng biết dùng mai rùa hay không?”
Vưu Minh cũng không giấu diếm: “Biết, nhưng mai rùa dùng không tốt như Thi Sách.”
Chú Trịnh sờ cằm, mắt híp lại: “Phải không?”
Giang Dư An đi bên cạnh Vưu Minh khoảng cách hai người rất gần, chú Trịnh và Dương Vinh Bảo thì đi đằng sau hai người.
Vừa ra khỏi quán cà phê, bốn người đã bắt gặp hai ông cháu Chu gia đang đi đến.
Lúc nhìn thấy Vưu Minh, ánh mắt Chu Viễn rất phức tạp, khuôn mặt già nua của Chu lão cũng trở nên nghiêm túc.
Dương Vinh Bảo lườm Chu Viễn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312581/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.