Thấy nước mưa trên tay mình làm ướt tóc cậu, Hướng Hoài Chi rụt tay, cụp mắt im lặng chờ cậu trả lời.
Cảnh Hoan nắm tay nắm cửa, khó khăn lắm mới tìm về giọng nói của mình, cậu hỏi với giọng khản đặc: “Anh… sao anh biết em ở đây?”
Hướng Hoài Chi đáp: “Lộ Hàng nói.”
Thật ra trước đây khi hai người về chung, Hướng Hoài Chi đã cố ý quan sát. Sau khi Cảnh Hoan vào tòa lầu, vài phút sau, một tầng trong ấy đã sáng đèn.
Nhưng nói chuyện này ra nghe có vẻ hơi biến thái.
Nên dứt khoát đổ hết lên đầu Lộ Hàng.
Cảnh Hoan đáp “Ồ”.
Hướng Hoài Chi đưa quà cho cậu.
Cảnh Hoan nhận trong hoảng hốt, không nhìn gì đã cuống quýt nói: “Cảm ơn.”
Đệt.
Làm gì vậy!
Đã nói hết bệnh rồi mới tự thú mà! Sao chưa gì đã đến tính sổ rồi!!!
Cảnh Hoan nuốt nước bọt, cơn đau nhói trong cổ họng khiến cậu tỉnh táo hoàn toàn.
Hướng Hoài Chi liếc nhìn khe cửa khép hờ, lắc lư cái túi trong tay.
Không biết tại sao cậu nhận ra rồi mà vẫn chưa thú thật với mình, Hướng Hoài Chi dứt khoát đóng kịch tiếp với cậu.
Anh nói: “Lộ Hàng bị sốt, anh tiện đường mua chút thuốc hạ sốt cho cậu ấy. Nếu em cũng bệnh thì cho em trước.”
“…”
Sốt con khỉ.
Chẳng phải hồi nãy còn vui vẻ đánh phó bản chung à!
Biết Hướng Hoài Chi có ý mua thuốc đến cho mình, Cảnh Hoan cắn răng nhận: “Vậy thì ngại quá, cảm ơn.”
Cảnh Hoan, mày phải bình tĩnh.
Mày không biết gì hết.
Chỉ cần kỹ năng diễn xuất của mày tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802950/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.