Bây giờ chẳng những hễ thấy Tâm Hướng Vãng Chi là bực bội, thậm chí Cảnh Hoan còn chẳng vừa mắt giao diện Cửu Hiệp.
Thế là cậu dứt khoát tắt luôn game, nằm lên giường.
Cậu nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ngác nghĩ, ban nãy mình đang nói bậy bạ gì thế?
Đều tại Tâm Hướng Vãng Chi cứ làm phiền mãi, nên cậu mới tìm bừa một cái cớ tệ hại thôi.
Một lúc sau, Cảnh Hoan nâng tay che mắt mình lại, ban nãy cậu hung dữ như vậy, có khi nào sẽ khiến mọi công sức mấy tháng qua đổ sông đổ bể cả không?
Không phải chứ?
Chẳng phải thường nói con gái tới tháng là nhất sao, chắc Tâm Hướng Vãng Chi không nhỏ nhen vậy đâu…
Cảnh Hoan xoay người trên giường, vùi mặt vào gối.
Mặc kệ anh ta! Cậu sướng đã rồi tính! Vả lại ban nãy cậu cũng đâu nói gì quá đáng, cùng lắm chỉ là thêm nhiều ký tự chút thôi mà.
Tâm Hướng Vãng Chi mà tức giận thật thì cũng do anh ta trái tim pha lê quá thôi.
Điện thoại trên bàn rung mạnh.
Cảnh Hoan thở dài một tiếng, vẫn chẳng đổi tư thế, chỉ vươn tay lên bàn lấy điện thoại đến.
Hướng Hoài Chi: Có đó không.
Không ngờ lại là Hướng Hoài Chi.
Cảnh Hoan chớp mắt, gõ chữ với vẻ kiệt sức.
Tiểu Cảnh Nè: Em đây anh ơi.
Tiểu Cảnh Nè: À không… em gõ dư một chữ. Có chuyện gì không anh Hướng?
Hướng Hoài Chi: Ra ngoài chơi bóng buổi tối không?
Tiểu Cảnh Nè: Không đi đâu, em buồn ngủ, sắp ngủ rồi.
Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ, thậm chí còn chưa đến bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802917/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.