Cảnh Hoan thấy kỳ lạ lắm.
Trước khi lên năm hai cậu gần như chưa gặp Hướng Hoài Chi bao giờ, nhưng sau khi gặp anh ở cầu thang, từ đó gần như cứ gặp mãi.
Đi du lịch gặp, chơi bóng gặp, vào thư viện cũng gặp nốt.
Nhớ đến ba ly trà sữa mà Hướng Hoài Chi đã khao mình, Cảnh Hoan đắn đo không biết có nên ra quầy mua ly cà phê để cảm ơn không.
Cậu quay đầu định hỏi thì thấy Hướng Hoài Chi nhíu mày đọc sách một cách nghiêm túc.
Hướng Hoài Chi không hề xem nội dung trong tác phẩm nổi tiếng nọ.
Anh đang nhớ lại, rốt cuộc mình đã làm việc gì mà bị xem là “kẻ không ra gì”.
Suy đi nghĩ lại, dường như chỉ có mỗi việc của Tiên Manh Manh thôi.
Có phải anh nên nói rõ trong game với cậu, để tránh việc hình tượng của mình trong mắt cậu luôn là một thằng đàn ông khốn nạn.
Nhưng nếu nói rõ thì cậu chàng này còn mê mẩn mình như vậy không?
Không.
Nhớ đến những phát ngôn chấn động của Tiểu Điềm Cảnh trong game, Hướng Hoài Chi mím môi.
“Đàn anh Hướng?”
Hướng Hoài Chi hoàn hồn, nhìn sang: “Hả?”
“Anh muốn uống cà phê không?” Cảnh Hoan hỏi: “Em nhân tiện mang một ly cho anh luôn?”
“Ừm.” Hướng Hoài Chi không suy nghĩ nữa, đứng lên trước cậu: “Tôi đi mua.”
“Không cần đâu, em đi là được…”
Cảnh Hoan chưa nói xong, Hướng Hoài Chi đã úp ngược quyển sách lên bàn, đứng dậy ra ngoài.
Cảnh Hoan: “…”
Điện thoại chợt reo lên, Cảnh Hoan rời mắt về, mở ra xem.
Lục Văn Hạo: @Tiểu Cảnh Nè,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802916/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.