“Đúng đó, cầu hôn thẳng luôn!” Lục Văn Hạo cay đến mức tê cả môi, cậu ta uống ngụm nước rồi chợt nhận ra có gì đó sai sai: “Khoan đã… Thủy Tinh Tím? Thủy Tinh Tím gì?”
Cảnh Hoan thuận miệng: “Phần thưởng giết đầu đó.”
“Phần thưởng giết đầu của họ là Thủy Tinh Tím á?!” Cao Tự Tường trợn mắt, ganh tỵ bốc khói: “Mẹ, hồi nãy bọn này mà nhanh hơn vài giây thì có phải cũng được Thủy Tinh Tím… Mà không, sao cậu biết bọn Tâm Hướng Vãng Chi được Thủy Tinh Tím?”
Lục Văn Hạo: “Đúng đó, sao cậu biết?”
Họ nhìn người chơi Cửu Hiệp đã bỏ game hai năm đang ngồi trước mặt mình.
Thôi xong.
Nhẫn nhiếc con khỉ, cầu hôn mốc xì.
Tại sao mày không kiểm soát được cái mồm nhanh nhảu đoảng của mình vậy hả Cảnh Tiểu Hoan.
Cảnh Hoan lầm bầm trong bụng xong mới ngước đầu khỏi đống đồ ăn: “Tôi… nghe nói.”
“Nghe ai nói?” Lục Văn Hạo hỏi: “Bên cạnh cậu ngoài bọn này thì còn người chơi Cửu Hiệp nào à?”
“Bạn chơi game chung hồi trước đó, hôm nay tình cờ trò chuyện vài câu trên WeChat, cậu ấy chụp màn hình thông báo hệ thống cho tôi rồi cũng than.” Cảnh Hoan cực kỳ bình tĩnh, chỉ vài giây đã soạn ra một câu chuyện.
May mà hai người họ cũng không suy nghĩ nhiều, nghe xong thì bắt đầu ganh tỵ tiếp.
Ăn uống no nê, Cảnh Hoan đang định hỏi họ có muốn chơi bóng không thì bị Lục Văn Hạo kéo đến trước máy tính.
Lục Văn Hạo chắp tay chữ thập: “Hoan Hoan, giang hồ xin cứu giúp!”
Linh cảm mách bảo Cảnh Hoan đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802901/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.