“Con người phải đối mặt với hai hình thức tử vong là chết sớm và chết do hết tuổi thọ, chúng ta có thể nương nhờ cửa Phật để cải biến số mệnh. Vì nghiệp từ kiếp trước nên số mệnh con người đã được định sẵn, còn gọi là tuổi thọ. Cái chết xảy đến khi tuổi thọ đã hết, chúng ta như ngọn đèn cạn dầu, không có cách gì kéo dài tuổi thọ, thế nên phải chuẩn bị trước.”
“Tử vong chỉ là một phần của số mệnh, ngày sinh cũng báo trước ngày tử, cái chết không phải kết thúc mà là khởi đầu cho chuyến hành trình mới…” Sư thầy chủ trì nghi thức siêu độ cho Hạ Hiểu Lam nói thế, ông cũng là bố của Viên Thuyên.
Chết mà thi thể không còn nguyên vẹn đã đáng thương lắm rồi, Viên Thuyên khóc lóc cầu xin bố của Hạ Hiểu Lam mau chóng hỏa táng bạn mình.
Tro cốt đựng trong bình chính là hình thức tồn tại cuối cùng của Hạ Hiểu Lam trên cuộc đời.
Bất luận còn sống địa vị thấp hèn hay hiển hách, mọi người đều bình đẳng sau khi chết.
Con người rồi chỉ còn là nắm tro trong bình, hoặc xa xỉ hơn là nằm trong quan tài.
Viên Thuyên ngồi trên giường, đôi mắt sưng húp nhìn khung ảnh chụp mình, A Tử và Hiểu Lam.
Gì mà hết tuổi thọ? Gì mà khi đến lúc thì người đó nhất định phải chết? Cái chết của Hiểu Lam là đương nhiên à? Chỉ vì dương thọ đã cạn nên bắt buộc phải đi sao? Hiểu Lam chết rõ ràng là do cô hại. Tại sao người chịu hậu quả lại là Hiểu Lam chứ? Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806412/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.