“Hôm nay thầy Đoàn đi trễ kìa.” Đám học sinh cười nhạo Đoàn Lâm.
“Ờm… báo thức không kêu.”
Đoàn Lâm cười khổ, lý do nghe qua quýt nhưng là sự thật. Song xấu hổ thì vẫn xấu hổ, Đoàn Lâm chọn một tiết tự học để dạy bù cho tiết đầu.
Một lớp của Tề Lan có nhiều nhất 25 học sinh, vắng một người là thấy ngay, Đoàn Lâm lập tức chú ý đến hai ghế trống.
“Hôm nay bạn nào nghỉ học?”
“Thưa thầy, Viên Thuyên và Mộc Tử nghỉ ạ.”
“Ồ? Tại sao?” Đoàn Lâm hỏi.
“Bởi vì…” Lớp trưởng ngập ngừng, rốt cuộc nói, “Vì bạn thân Hạ Hiểu Lam ở lớp C của hai bạn ấy gặp chuyện không may.”
“Thế à.” Đoàn Lâm gật đầu, “Được rồi, cụ thể thì để sau tìm hiểu, giờ chúng ta bắt đầu học.”
Hết tiết, Đoàn Lâm cầm sách giáo khoa về văn phòng, bị Mã Nam gọi.
“Thầy Đoàn, sáng nay…”
“Tôi xin lỗi! Tôi không nghe tiếng chuông báo thức!” Đoàn Lâm nhắm mắt liều chết nói ra lý do khó có thể tin.
Mã Nam sửng sốt, sau đó cười khổ, “Tôi không nói vụ đó, là chuyện về học sinh.”
“Hả?”
“Hạ Hiểu Lam của lớp C mất rồi.”
Mã Nam hạ giọng, nét mặt nặng nề.
Đoàn Lâm kinh ngạc, lập tức rũ mắt.
“Không ngờ… lớp tôi có hai nữ sinh là bạn thân của trò ấy, các học sinh cho tôi biết Hạ Hiểu Lam gặp chuyện không may nên nghỉ học, tôi không nghĩ sự việc lại nghiêm trọng đến thế.”
“Ừm, công tác động viên tinh thần cho học sinh rất quan trọng, thầy là giáo viên hướng dẫn, tốt nhất thầy hãy khuyên nhủ các em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806411/quyen-6-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.