“Coi không?” Bị hỏi đột ngột, Đoàn Lâm giật mình.
Mộc Tử cầm một cái đĩa CD, đứng hỏi cậu. Đoàn Lâm hỏi, “Gì thế?”
“Hồi nãy lấy trong máy tính của Cao Hân.” Mộc Tử thờ ơ nói.
“Cái gì? Cậu lấy khi nào?” Đoàn Lâm trợn mắt.
“Lúc anh ra ngoài gọi cảnh sát thì tôi vào phòng dạo một lượt, phòng của chị ta rất nóng vì máy tính luôn được mở, tôi thấy trong máy có cái đĩa nên tiện tay lấy.” Mộc Tử vẫn đeo vẻ mặt thản nhiên.
“Cậu… cảnh sát đã dặn không được làm xáo trộn hiện trường mà.” Đoàn Lâm bất lực.
“Cảnh sát nói với anh, tôi đâu có nghe.” Mộc Tử cười khinh khỉnh, đôi mắt hẹp dài nhìn Đoàn Lâm chằm chặp, “Rõ ràng họ biết có điều khác thường nhưng vẫn quyết định chọn lý do họ nghĩ là hợp lý nhất, anh thấy nếu họ tìm được cái đĩa thì có giúp được gì cho quá trình phá án không?”
“Hỏi một lần thôi, anh có coi không?” Mộc Tử nhìn vào mắt Đoàn Lâm.
Hồi lâu sau, Đoàn Lâm cúi đầu, “…Coi.” Cậu muốn biết trong CD có gì, biết đâu có thể làm rõ mọi chuyện.
“Dứt khoát vậy coi phải được không? Giả bộ nghiêm túc làm gì…” Mộc Tử cười cợt.
Đoàn Lâm nhìn Mộc Tử nhét đĩa vào rãnh CD.
Cũng chẳng phải phim gì hoành tráng, chỉ có cảnh một cô gái chạy trốn trong một ngôi nhà cổ kính, biểu cảm sợ hãi… không hổ là diễn viên.
Chỉ có mỗi cảnh chạy như vậy, chắc là quay bằng camera bí mật nên hình ảnh không rõ nét, chuyển cảnh cũng gượng, Đoàn Lâm nghĩ chắc đây là đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/155081/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.