“Là Cao Hân. Người dư ra là Cao Hân! Sao tới giờ tôi mới nhớ ra chứ…” Đoàn Lâm nhìn chằm chặp lưng Mộc Tử, mặt ngớ ra. Chỉ có mười một học viên tham dự buổi họp lớp, tính cả cậu thì có tổng cộng mười bốn học viên và một giáo viên. Loại ra Mộc Tử và Trương Học Mỹ không biết từ đâu ra thì còn mười hai học viên và một giáo viên.
Hôm đó cậu hồi hộp quá nên không nhớ mặt học viên, nhưng cậu chắc chắn mình không nhớ sai số người!
Vì cậu giữ bản danh sách, danh sách ghi rõ ngoài Mộc Tử thì có mười ba học viên, Đoàn Lâm cố nhớ lại, hôm đó Cao Hân cũng có đến mà. Nhưng lúc cậu tỉnh lại ở bệnh viện thì không thấy mặt cô ta trong số những học viên cũ của Khang Đức.
Hôm đó cậu chỉ muốn rũ bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu, cũng chỉ nhìn lướt qua họ một lần, sau đó quên bẵng, giờ nhớ lại mới nhận ra người tên Cao Hân không có mặt ở hiện trường, trái lại, cô là người duy nhất thoát nạn vì có việc bận.
Nhưng nếu đặt giả thiết rằng phòng học đó là ảo ảnh, tất cả những ai có mặt đều bị nạn thì tại sao chỉ có một người không đến bệnh viện? Chỉ còn một trường hợp… nhớ lại biểu cảm kỳ lạ của họ, liệu có phải…
“Cao Hân mà anh thấy vốn đã chết rồi.” Mộc Tử nói nhẹ tênh, mặt Đoàn Lâm xám ngoét.
—o0o—
Ngôi nhà cổ như mê cung khổng lồ nhốt hết những kẻ lạc đường. Trời tối dần, cô gái nhân lúc chưa tối hẳn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/155080/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.