Nhìn hai người Tô Dã mang Tưởng Khâm đi, Hồng Tuyến liếc mắt nhìn Dương Nhất Bác, vẻ mặt cậu nhẹ nhõm hẳn, cô nói: ''Rốt cuộc cũng kết thúc.''
''Đừng đắc ý quá sớm.'' Thẩm Nhược không biết từ đâu bước tới: ''Lỡ như hắn ta không thừa nhận thì sao?''
Cô cong khóe miệng: ''Hắn sẽ thừa nhận. Sợ hãi tại nhân tâm, từ lúc hắn ta quyết định tới trường học tìm bật lửa, hắn đã thua. Huống hồ, phía cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.''
Anh trầm ngâm một lát, rồi nhìn qua Dương Nhất Bác: ''Đi thôi. Tôi nên đưa cậu đi đến nơi cần đi.''
''Vòng Hoa Cúc hả?'' Cô thốt lên, gắt gao nhìn Thẩm Nhược, bắt trọn biểu tình hơi hơi cứng đờ của anh.
''Muốn chụp ảnh lưu niệm không?'' Thẩm Nhược cười nhẹ, đem đề tài này lược sang một bên.
Hồng Tuyến nhìn anh, rốt cuộc vẫn lấy camera ra từ trong túi, đưa cho anh...
- --------------------------------------------------------------------
Hồng Tuyến mơ một giấc mộng.
Trong mộng cô bị thứ gì đó đuổi theo, chạy lui chạy tới, giống như đang chạy trốn, lại tựa như đang kiếm tìm.
Một mảnh hỗn độn trước mắt bị sương mù vây lấy, cô nhìn không rõ, cũng tránh không được.
Cô vấp ngã.
Dưới chân đỏ thẫm một vũng máu tươi, cô nỗ lực đứng dậy, phát hiện trên đất có một chiếc vòng tay.
Theo bản năng cô muốn nhìn rõ hơn, nhưng càng nhìn lại càng chìm sâu vào bóng tối...
Cô mở bừng hai mắt, hình ảnh Thẩm Nhược lúc hiện lúc ẩn trước mặt cô, cô không khỏi đỏ mặt, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-hoa-cuc/2517798/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.