Người phụ nữ trung niên ngồi trước mắt vẫn không ngừng khóc. Khóc hoa lê đái vũ, khóc làm Thẩm Nhược châm thêm một điếu thuốc lá, khóc làm Hồng Tuyến ôm gối bông không nói nên lời.
Cô ta đã khóc hơn một tiếng đồng hồ. Thật sự không biết là tuyến lệ của ma quỷ tương đối phát triển hay do tâm tính của Hồng Tuyến cùng Thẩm Nhược quá cứng rắn, mỗi lần cô ta ngẩng đầu lên vừa mới mở miệng liền không thốt ra được chữ nào, đem mặt chôn vùi vào lòng bàn tay, khóc nức nở; mà Hồng Tuyến cùng Thẩm Nhược, chỉ có thể hút thuốc hút thuốc, xem tivi xem tivi.
Hồng Tuyến vô cùng đau đầu, loại tình huống này, cô không thể nào lại ôm một cái an ủi, cũng không thể lại tát một bạt tai cảnh cáo, chỉ có thể mở âm lượng tivi lên mức cao nhất, cùng Thẩm Nhược hai mặt nhìn nhau. Điểm này thế nhưng cô và anh có chung quan điểm, đối với tiếng khóc của phụ nữ, bọn họ không cảm thấy gì khác ngoài hai từ ''phiền phức'' cùng ''đau đầu''.''
''Chị gái, có gì cứ thoải mái nói, chị cứ khóc thì làm sao chúng tôi có thể giúp chị được? Chị nói xem có phải không?'' Thấy cảm xúc của người đối diện đã thoáng bình tĩnh, Hồng Tuyến mới ngồi xuống, mở miệng nói.
Người phụ nữ này được Thẩm Nhược đưa tới sáng nay, trên người mặc quần áo nhà đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa chỉnh tề, không trang điểm, nhưng dung nhan không tệ, khí chất rất được, có lẽ khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn rất có ý vị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-hoa-cuc/2517796/quyen-3-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.