Buổi chiều lúc ra ngoài,ta rất không tự nhiên. Nhưng Chu Cố vẫn có dáng vẻ đáng chết kia, vân đạm phongthanh, giống như là buổi trưa không có chuyện cùng ta ăn cơm, cũng không biếtbất kỳ lời đồn đại nào. Người này... Chẳng lẽ có thể giả bộ rất giỏi chứ?
Đáy lòng ta thoáng lo lắng, ta quay đầu liếc rất nhiều lần Chu Cố đang đi bêncạnh con lừa.
“Tứ cô nương”, Chu Cố nhìn ta một cái, “Cô có tâm sự gì cũng viết hết trênmặt.”
Ta tức giận quay đầu, “Bởi vì ta là người quang minh chính đại.”
Hắn chỉ cười, đến khi tới nơi dự định mở kênh mương, ta nghe kế hoạch của đầumục, Chu Cố cũng không hề nói chen vào. Ta vẫn rất tín nhiệm những người cókinh nghiệm, chỉ cần không quá giới hạn, trái ngược lẽ thường, chỉ cần nói chota muốn bao nhiêu tiền là được.
Niên đại này mặc dù không có máy vi tính, TV cùng điện, nhưng lòng người lạirất thuần phác. Ta chỉ là cần thu thuế ruộng ít một chút, không làm cho ngườita đói chết, những tá điền này liền móc tim móc phổi làm việc miễn phí, làm chongười ta vừa cảm động lại vừa khổ sở.
Nhưng ở thời đại này, quan phủ là một quái vật đáng sợ. Vốn là ta muốn tự mìnhlàm toàn bộ hệ thống thủy lợi trong trang viên, lại bị Chu Cố ngăn cản. Thì rathuỷ lợi cũng là bộ phận thuộc về quan phủ, nếu động tĩnh quá lớn, có thể sẽmang phải tội danh “ Tâm địa bất chính”, thật làm cho ta sợ đến toàn thân đầymồ hôi.
Giống như là thiên tai thì cho dù có lòng lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giang-nam/5910/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.