“Tứ cô nương.” Hắn khẽmỉm cười, tuy nhiên nụ cười chỉ có nửa mặt, ánh mắt trong suốt, “Nợ vừa thuđược ta đã giao cho phòng thu chi.” Hắn đưa cho ta mẩu giấy.
Tuy nói là thị vệ của ta, nhưng là hắn chỉ đi theo khi ta ra ngoài mà thôi. Bởivì hắn bản lĩnh rất tốt, mấy năm nay nợ quanh vùng cơ hồ đều là hắn đi thu. Nhàchúng ta nhỏ, một người phải làm việc của vài người. Hắn cũng không oán trách,còn cười nói mình rất nhàn rỗi.
Ta nhận lấy mẩu giấy, đưa cho Tiểu Anh cầm lấy, để sau đối chiếu sổ sách “Chutiên sinh đã ăn chưa?” Ta hỏi.
“Ta xuống dưới bếp lấy chén cơm ăn là được, còn có thể thiếu ta sao?” Chu Cốnói nhẹ nhàng, cầm đấu lạp lên.
“Ngồi xuống ăn đi. Nhiều món ăn như vậy, ta sao có thể một mình ăn hết được?”Trù nương cũng có chút sợ hắn, sao có thể để dành cái gì tốt cho hắn được.
“Tiểu Anh, ngươi cũng đi ăn cơm đi.” Ta biết khi Chu Cố tới, Tiểu Anh sẽ mặtmày chán ghét ăn không vô, “Ăn cơm xong nhớ trở lại hầu hạ.”
Hắn cũng không từ chối nữa, cười cười ngồi xuống, không quan tâm đến Tiểu Anhđang trừng mắt xem thường hắn. Ta đối với việc các nàng coi trọng dáng vẻ bềngoài thật sự không hiểu nổi.
Ta để đĩa gà quay trước mặt hắn. Những năm này, ta đã quen ăn rau cải đậu hũ làdo trước khi xuyên qua ta điên cuồng giảm cân đến thành bệnh coi thịt béo đềunhư kẻ thù. Không nghĩ tới sau khi xuyên qua, ta vẫn không thích ăn mặn, chỉcần trứng gà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giang-nam/5909/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.