"Tiểu Lâm cậu quá ngây thơ rồi, ngây thơ đến tớ không đành lòng đánh nát cảnh trong mơ của cậu nữa." Phương Hàm thâm trầm.
"Muốn mặt chút được không? Đừng ngay trước mặt trợ lý của cậu mất mặt như vậy được không?" Lâm Nham tức giận liếc mắt nhìn, cậu cảm giác mình hiểu về Phương Hàm quá ít rồi, tính cách thoạt nhìn có chút ngốc nghếch thế nào đột nhiên lại chuyển biến phong cách rồi?
"Nói thế nào nha! Tớ đây là mất mặt sao, tớ cho cậu biết, trước đây lão tổng công ty còn bởi vì chuyện này mà từng nói qua với Tề Huy, nhưng mà có vẻ như Tề Huy có thân thích là cổ đông của công ty, cho nên lão tổng cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt." Phương Hàm nhăn mặt nhăn mũi, biểu tình trên gương mặt rất tế nhị, "Cậu chia tay với hắn ta là tốt nhất, Tề Huy mắt mọc trên đỉnh đầu, hiện tại tiến vào vòng giải thưởng nam chính xuất sắc nhất Kim Sư, nếu như thật để cho hắn ta mang về cúp ảnh đế còn như nào đây? Phỏng chừng cũng muốn dùng lỗ mũi nhìn người."
Lâm Nham cười khổ lắc đầu, này đến cùng là cái gì nha.
"Cậu biết còn thật nhiều, bất quá cậu yên tâm tớ cùng với hắn ta đã hoàn toàn chia tay, hắn ta thế nào cũng không quan hệ gì với tớ." Chỉ cần Tề Huy không tới tìm cậu gây phiền phức cậu cũng sẽ tận lực không đi để ý người này, "Hiện tại tớ chỉ cần có thể cùng chồng mình trải qua tốt là được."
Phương Hàm bĩu môi, đối một nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giai-tri-chi-dot-xuat-ket-hon/996357/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.