“Đại viện, từ này từ đâu mà có?”- Mạc Phỉ đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đường Sĩ Miễn cười cười, hắn không để ý: “Đây là Mạc Phỉ, trước đây từng là phóng viên, rất thích đặt những câu hỏi như vậy.”
Đông Phương Độ nhìn đám người sống ở thành phố B đã lâu cũng chưa từng thấy nhiều gương mặt mới như vậy, đám người này rất quan trọng, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí và vật tư trong tay, hắn ta cũng không muốn đem chuyện phức tạp lên.
Nhớ đến gương mặt của Lưu Tông Minh, Đông Phương Độ lập tức rùng mình. Hắn chỉ là một người không được coi trọng, hắn hy vọng lần này có thể lấy công chuộc tội, được Lưu Minh Tông trọng dụng, như vậy sẽ không cần ở bên ngoài liều chết chạy việc cho người khác.
Liếc mắt nhìn những người phía sau, hắn quay đầu lấy lại bình tĩnh, nói: “Sau khi mọi chuyện xảy ra, quân đội liền bắt đầu phòng ngự. Bởi vì quân khu trong đại viện đầu có sức phòng ngự mạnh nhất, vì vậy rất nhiều người lựa chọn đến đại viện. Sau đó thi triều đến, vì muốn mọi người an toàn, nên quân đội liền muốn rút khỏi thành phố B, những thiết bị vẫn còn có thể sử dụng, vì vậy mọi người đều đến đại viện, sau đó được gọi rộng rãi.”
“Đại viện ra sao?”- Mạc Phỉ hỏi.
Đông Phương Độ suy nghĩ một chút: “So với những gì tôi nói, cũng không có gì khác lắm… Tôi… Chủ yếu là ở bên ngoài tiếp đón mọi người…Tôi chủ yếu tiếp xúc với đại ca, lát nữa mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-gia-quy-lai/3228464/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.