Lại Quang rời đi, Địch Hạo Tuấn rất để ý đến người này.
Mạc Phỉ bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chỉ có hai người, để hắn ở bên người vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Thả hắn ra sẽ tốt hơn, làm nhiều công đức biết đâu sau này sẽ hữu dụng?”
“Nói đến nói đi, cậu vẫn là người lương thiện.”- Địch Hạo Tuấn lắc đầu một cái, lại nói: “Đài truyền hình này chắc không còn ai khác, tôi thấy ba lô của người kia, nhìn rất nặng, chắc là thiết bị từ nơi này.”
Mạc Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chuyến này thu hoạch không lớn, nhưng chí ít chúng ta đã biết được tình hình trong thành phố. Bọn họ tựa hồ là một đoàn đội rất lớn, chúng ta tốt nhất không quan hệ với nhóm người nào cả. Chúng ta nên về sớm để còn nhắc nhở những người khác.”
“Thành phố B sao lại biến thành dạng này? Nơi này không phải là thủ đô sao?”- Địch Hạo Tuấn cảm khái nói.
Mạc Phỉ cũng không ngờ thành phố B sẽ thành như thế này, nhưng từ thông tin mà Lại Quang đã nói, mấy ngày trước còn có một nhóm bộ đội đến để hộ tống những người sống sót đến nơi tị nạn. Những người sống sót chắc cũng biết nơi đó, nếu như có thể thuận lợi tìm đến nơi tị nạn, vậy có thể sẽ gặp nhóm của Thích Tâm lúc trước.
Trên đường trở về, bọn họ không gặp phải người trong đại viện, đường về rất thuận lợi. Sau khi trở lại nơi đóng quân của nhóm bọn họ, lại phát hiện trong đội ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-gia-quy-lai/3228463/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.