33
Hàn Mạc đến nhà tôi, anh ngoan như một bạn nhỏ đến chơi nhà bạn học.
Anh ngồi yên trên sô pha, không đi qua đi lại, cũng không nhìn ngó xung quanh, tôi đi đến đâu, anh nhìn theo đến đó.
Trước đây tôi từng nuôi một bé cún, bé cún cũng thích nhìn theo tôi như thế.
Biết anh chưa ăn gì, tôi mất 10 phút để nấu cho anh một bát mì
Ăn xong thì cũng đã muộn, nhưng Hàn Mạc chẳng có ý muốn về thì phải.
Tôi cũng không tiện mở mồm đuổi khách, đành phải bảo là trong nhà không có quần áo cho anh thay, hỏi anh phải làm sao.
Thật ra là tôi đang muốn đuổi kéo anh về.
Tôi chắc chắn là anh nghe hiểu ý tôi, nhưng anh lại cố ý làm theo hướng khác: “Không có quần áo để thay, thì anh không mặc gì là được, chắc chị không để ý đâu nhỉ.”
Cao thủ.
Tôi không còn gì để nói nữa.
Nghe tiếng anh xả nước ở trong nhà tắm, lòng tôi trở nên rối loạn mất kiểm soát*, vì sự tồn tại của anh, mà một buổi tối bình thường quen thuộc ở nhà lại trở nên bất bình thường.
(Bản gốc Tâm viên ý mã: đây là thành ngữ có nghĩa trong tiếng Việt: nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy. nghĩa ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát)
Một lát sau, tiếng nước dừng lại, Hàn Mạc bước ra, tôi không nhịn được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-eo-cua-chi/3406512/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.