26
Tôi hứa sẽ không đi, Hàn Mạc mới trả lại điện thoại cho tôi.
Tôi chẳng để ý anh đã nhét điện thoại của tôi xuống bên dưới gối anh từ bao giờ.
Nhưng đêm nay tôi cũng không định rời đi.
Tạm thời không nói đến chuyện có đi được hay không, nhưng với tình trạng hiện tại, nếu để mẹ nhìn thấy bà sẽ sinh nghi ngờ.
Vậy nên tôi đã nhắn tin wechat cho mẹ, bảo tối nay sẽ ở lại nhà bạn, không về.
Khi tôi gửi tin nhắn wechat, Hàn Mạc đang gối chung một chiếc gối với tôi, cùng nhìn điện thoại với tôi.
Rất nhanh, avata hình hoa sen của mẹ tôi nhảy ra tin nhắn mới: “Bạn nào đấy?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Tiểu Nhiễm ạ”
Mẹ không rep tôi nữa.
Tôi biết khả năng cao là mẹ sẽ tìm Tiểu Nhiễm để xác minh, nên vội vàng nhấn vào cuộc trò chuyện với Tiểu Nhiễm, nhắc cô ấy trước.
Sau đó tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại lên đầu giường.
Quay mặt lại tôi bắt gặp ánh mắt dạt dào ý cười của Hàn Mạc, anh chống đầu, lười biếng nói với tôi:
“Chị à, chị hư thật đấy.”
Tôi khịt mũi, coi thường.
Sao hư bằng anh được?
Sáng sớm thức dậy, trời đã rực nắng.
Hàn Mạc đang trong nhà tắm, tắm, tôi ăn sáng xong, thì đi loanh quanh trong phòng khách, tham quan nhà anh.
Nhà của Hàn Mạc được trang trí rất đơn giản, gọn gàng, đậm mùi phong cách của một thanh niên độc thân, khiêm tốn, trang nhã, đồ trang trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-eo-cua-chi/3406510/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.