.
21
“Bảo con đi lấy nước tương thôi, mà ngủ luôn ngoài đấy.” Mẹ tôi không hài lòng nói.
Tôi lấy nước tương ra đặt lên bàn, cúi đầu không đáp.
Mẹ nhìn tôi đầy nghi ngờ, rồi đột nhiên hỏi: “Sao mặt con đỏ thế?”
Ánh mắt tôi hơi rối loạn: “Dạ, ship chậm quá, nên nói qua nói lại vài câu ạ.”
Mẹ liền bắt đầu giáo dục tôi: “Con có biết đi giao hàng vào thời tiết lạnh như này vất thế nào không, mà con còn cãi nhau với người ta, phải đối xử tốt với lao động nhân dân, đừng gây thêm rắc rối cho người ta biết chưa?”
Lao động nhân dân*……
(Mang nghĩa tôn trọng những người lao động)
“Dạ, biết rồi ạ.”
Tôi không muốn nghe mẹ giáo dục nữa, nên cắn một miếng bánh bao mới lấy ra khỏi lồng hấp, chuẩn bị tinh thần ra khỏi cửa, rời đi theo Hàn Mạc.
Sau khi ăn bánh bao xong, mẹ bảo trong tủ lạnh của tôi ít đồ quá, muốn đưa tôi đến siêu thị bên cạnh mua sắm.
Vì chỉ cách có vài bước, nên tôi chỉ khoác thêm một cái áo ở bên ngoài bộ đồ ngủ, rồi đi xuống nhà..
Vừa mới ra khỏi cửa, tôi đã nhìn thấy chiếc Tesla mà xám bạc dừng ở bên đường.
Dưới sự thúc giục của giác quan thứ 6, tôi không kiềm chế được, lo lắng nhìn vào trong xe.
Sau đấy cửa xe mở ra, Hàn Mạc bước từ trên xe bước xuống.
“……”
Tôi giả bộ không quen biết, yên lặng quay mặt đi.
Tôi muốn kéo mẹ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-eo-cua-chi/3406508/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.