Lại lần nữa bị che khuất tầm mắt, cô bị đẩy ngã trên mặt đất. Đám đàn ông sắc dục kéo đến, một đêm đó, vốn nên là ngày quan trọng nhất, nhưng lại biến thành ngày tuyệt vọng nhất của cô.
Đá cộm dưới người thật đau, nước sông lạnh băng vùi lấp cô, cô mang theo oán khí nồng đậm chìm vào đáy sông.
Sở Sở bị đám Từ Nặc đẩy tỉnh, thời điểm tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã nước mắt đầy mặt, chuyện xảy ra trong mộng làm cô cảm thấy áp lực. Cộng tình quá sâu, trong chốc lát cô không có cách nào thoát ra được.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại khóc? Mới nãy em kêu kiểu gì chị cũng không tỉnh." Từ Nặc lo lắng hỏi.
Sở Sở lắc đầu, giơ tay lau nước mắt.
Cửa phòng bị gõ vang, Hứa Chanh bên ngoài hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Từ Nặc nhìn Sở Sở, thấy cô đã khá hơn nhiều mới xuống giường đi mở cửa.
Hốc mắt Sở Sở vẫn còn đỏ, vừa nhìn liền biết là đã khóc.
Từ Nặc nói chuyện vừa rồi cho Hứa Chanh nghe, Hứa Chanh gật gật.
Cậu hỏi Sở Sở: "Cô mơ thấy chuyện về chủ nhân của bộ giá y này phải không?"
Sở Sở gật đầu, hơi nức nở.
"Quá thảm, tôi mất cả buổi mới hòa hoãn được một chút, đám người thôn Tiểu Hà đều là lũ súc sinh."
Nghe Sở Sở nói vậy, Hứa Chanh liền biết đó tuyệt đối không phải là một giấc mơ đẹp.
Nhưng cậu cũng không tiếp tục truy hỏi.
Cậu chỉ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-quay/2866783/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.