“Hóa ra ở đây có cửa hàng!” Bạch Văn ngạc nhiên đánh giá xung quanh, cậu thích ăn thịt nhất, nhưng không hề kén ăn. Chỉ cần là thịt, cho dù không ngon lắm, cậu vẫn ăn ngon lành.
Hạ Vũ là người có vị giác càng kì lạ hơn, vì để cho tiện, hầu như Bạch Văn luôn ăn cùng chỗ với Hạ Vũ.
Xung quanh trường học có nhiều quán ăn nhỏ, trước khi vào học, Bạch Văn từng tò mò đi nghe ngóng một vòng, nhưng chỉ dừng ở biết mà thôi. Quán ăn này nằm ở vị trí hơi khuất, ở khúc quanh cuối ngã tư đường, khách ở đây cũng không ít, tỷ lệ nhập học là 80%, nhưng nếu so với các quán ăn đông đúc ở cổng trường học, thật sự không gây chú ý cho người khác lắm.
Môi Lý Dị giật giật, muốn nói gì đó, cuối cùng không mở miệng. Hình như anh chàng bị Bạch Văn và Hạ Vũ chèn ép đến nỗi sinh ra bóng ma rồi, áp dụng nguyên tắc nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều, Lý Dị quyết định ngày hôm nay phải im lặng đến cuối buổi.
Lộ Nam Minh lại cực thích ăn cá, chỉ cần trên bàn có cá, chiếc đũa của hắn sẽ không bao giờ đụng đến món ăn khác trong mâm, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng. Ăn đến cuối cùng trong mâm chỉ còn lại chỏng trơ một cái xương cá, không dính chút thịt, càng không làm nát khung xương, mỗi lần Lý Dị thấy đều sợ hãi vô cùng thán phục.
Lý Dị quyết tâm im lặng, ông chủ lại để anh chàng gọi món. Vì thế, Lý Dị mở thực đơn ra, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/204564/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.