Chương trước
Chương sau
Khang Phi phiền muộn cúi đầu gặm lỗ tai Hạ Vũ, thể hiện bất mãn của mình.
Hạ Vũ né hai cái, phát hiện không thể tránh được cuối cùng để mặc gã thích làm gì thì làm, còn mình thì chăm chú xem phim.
Khang Phi phát hiện mình lại không được để ý đến, cảm thấy hoàn toàn bất lực. Chẳng lẽ gã mờ nhạt đến thế sao? Chẳng lẽ kỹ thuật hôn của gã giảm đi rồi sao? Chẳng lẽ Hạ Vũ thật sự thật sự một chút cảm giác cũng không có sao?
Ở cùng Hạ Vũ hơn nửa năm, Khang Phi chẳng học được cái gì ngoại trừ khả năng kiềm chế vô cùng kì diệu. Gã biết rõ bản thân cứ buồn bã đau khổ cũng chẳng được gì, nếu cứ thế chắc gã phải xót xa đến chết, Hạ Vũ cũng chẳng may mảy để ý đến. Chủ yếu là do Hạ Vũ không ý thức được cậu đã làm tổn thương gã.
Khang Phi tự an ủi bản thân cả ngày, tâm trạng mới tốt hơn một chút, mặt dày nhắc nhở: “Vũ Vũ, em lạnh lùng bỏ rơi anh thế, anh đau lòng muốn chết.”
Khang Phi vẫy tay trước mặt Hạ Vũ một vòng, nhìn thấy cậu vẫn không lên tiếng.
Khang Phi giải thích: “Đau lòng không nhất định sẽ khóc, có chút buồn trong lòng thôi.”
Hạ Vũ im lặng một lúc, đột nhiên thở dài như ông già: “Anh trẻ con quá, thích làm nũng như thế.”
Đứa trẻ thích làm nũng nào đó lập tức ngất ngây trong gió.
Hạ Vũ hôn một cái lên má phải Khang Phi, sờ sờ mái tóc mềm mại của gã nói: “Ngoan nghe lời nào, em xem phim trước đã.”
Đứa trẻ thích làm nũng nào đó tiếp tục ngất ngây trong gió: “… Ừ.” Vũ Vũ chắc chắn đang cố ý tuyệt đối đang cố ý?
Vì chứng minh mình không phải nhóc con, Khang Phi ôm chầm lấy Hạ Vũ, trừng mắt nhìn Hạ Vũ xem phim, hai bộ phim, ba bộ phim… ngẩn ngơ cắn chặt răng không thốt được lời nào.
Thật vất vả mới nhịn được đến lúc tắt đèn, Khang Phi thở dài một hơi, kéo Hạ Vũ vào phòng tắm, đang chuẩn bị tắm uyên ương, Khang Phi sói tru cởi được một nửa quần áo, đột nhiên nghe Hạ Vũ nói: “Sao anh không bật đèn lên?”
Lúc trước vì muốn nhìn no mắt, gã đã mua một cái đèn bàn dùng ác quy, lại cố ý kéo dài thời gian đến lúc ký túc xá tắt đèn, dưới sự giúp đỡ của nó nhìn Hạ Vũ sạch trơn từ trên xuống dưới, nhìn đến no cả mắt.
Hôm nay đã xác định quan hệ, tự nhiên không cần phải phiền phức như thế, trực tiếp cùng nhau tắm không phải rất tốt rồi sao? Không chỉ thỏa mãn con mắt, còn thỏa mãn cái tay, Khang Phi chỉ cần nghĩ thôi đã thấy máu trong người sôi trào, mặt không đổi sắc nói: “Pin chưa sạc nữa, chúng ta tắm với nhau rồi em không cần phải sợ đâu.”
“Trong tủ của em có pin đó.”
Khang Phi hốt hoảng: “Tại sao em lại có pin?”
“Bên cạnh quán trà sữa vừa may lại có bán.”
Khang Phi càng giật mình, chột dạ nói: “Sao em lại nghĩ đến chuyện mua pin?” Chẳng lẽ phát hiện ý đồ đen tối của gã rồi? Chắc không phải đâu? Vũ Vũ đơn thuần, đáng yêu như thế cơ mà.
“Tối quá, em không thấy gì cả.” Hạ Vũ như không có sức cầm tay Khang Phi.
Khang Phi bất đắc dĩ nghĩ ngợi, đành phải chấp nhận vỗ tay cậu an ủi nói: “Em chờ một chút.” Không thể tắm đôi, thôi thì nhìn cũng được, dù sao đợi chút nữa là có thể lên giường ăn sạch sành sanh em ấy rồi.
“Vâng.” Hạ Vũ đứng im ở đó, ngoan ngoãn chờ Khang Phi.
Khang Phi đi lấy đèn, lại giả vờ thay pin, sau quay về phòng tắm, Hạ Vũ đã cởi sạch quần áo đứng dưới vòi hoa sen. Khang Phi ngắm cơ thể trần truồng của Hạ Vũ dưới làn nước, cậu bé của gã cảm thấy rục rịch, đột nhiên gã có cảm giác thất bại sâu sắc, tự làm tự chịu, lúc trước nghĩ mọi biện pháp để mình nhìn đã mắt, hôm nay rốt cục lãnh hậu quả rồi. Một kẻ cả đời ăn chơi vậy mà hiện tại chỉ có thể nhìn không thể ăn.
Chờ sau khi giúp Hạ Vũ tắm xong, thấy cậu chui vào trong ổ chăn, Khang Phi mới nhanh nhẹn cởi nốt số quần áo còn lại, vội vàng tắm rửa, không tới năm phút đồng hồ đã đi ra khỏi phòng tắm, ngay cả bọt nước trên người cũng không thèm lau khô.
Xoay người bò lên giường, lấy đèn đặt lên đầu giường, lập tức đầu giường sáng trưng.
Hạ Vũ thoải mái nằm trên giường, chăn đắp đến chỗ xương quai xanh, lộ cái cổ thon dài, cậu chưa ngủ, mở to mắt nhìn Khang Phi.
Khang Phi tiến đến hôn nhẹ lên trán Hạ Vũ, cười nói: “Bạch Văn khó có được một lần làm việc tốt, cái màn che này cực kì chắc chắn, hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác phát hiện trong ký túc xá có ánh sáng.”
Hạ Vũ mở mắt.
Trong lòng Khang Phi rung động, hôn lên lông mi, mí mắt, chóp mũi…Hôn thẳng xuống dưới, hôn đến hai bé anh đào đáng yêu trước ngực cậu, Khang Phi cũng rất kiên nhẫn, hôn đến khi thấy hai bé anh đào đỏ hồng… khiến cảm giác thỏa mãn của Khang Phi tăng lên gấp bội, đắc ý liếm khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ cười xấu xa: “Em biết chúng ta sắp làm gì không?”
Hạ Vũ trả lời: “Có.”
Khang Phi cười híp mắt, trước kia phải thừa dịp Hạ Vũ ngủ rồi mới dám ăn vụng, bây giờ có thể quang minh chính đại ăn rồi, cảm giác này không thể chỉ dùng từ thỏa mái là đủ thôi đâu. Khang Phi cởi quần ngủ đáng yêu của Hạ Vũ xuống, sờ một đường từ bắp chân lên, Hạ Vũ hơi mập, trên người toàn thịt, thịt núc ních sờ cực thích, làn da cậu mịm màng lại trắng nõn, Khang Phi thích đến nỗi không nỡ dừng tay.
Khang Phi nhìn lên, thấy Hạ Vũ đang mở to hai mắt vô tội nhìn gã, tâm trạng gã cực tốt, cách quần chíp vuốt ve cậu, xấu xa cười hỏi: “Thoải mái không?” Gã cảm nhận được bé Hạ Vũ đang từ từ ngẩng đầu.
Hạ Vũ thành thật trả lời: “Không thoải mái như trong tưởng tượng.”
Một câu xuyên tim.
Khang Phi nhặt từng mảnh tim rơi đầy đất lên, khó khăn lắm mới gom góp được nguyên vẹn, vô cùng đau đớn nói: “Vợ yêu, em sớm không nói muộn không nói, giờ mới nói khiến người đàn ông của em liệt mất rồi.”
Hạ Vũ liếc mắt nhìn bé cưng của gã, bình tĩnh nói: “Anh vốn cũng không quá tốt.”
“…” Đây không phải một câu dọa chết người hay sao! Khang Phi có chút đau khổ nghĩ, chỉ có thể tiếp tục đau khổ làm, cố gắng khiến vợ yêu cảm thấy thoải mái mới thôi.
Đôi mắt Hạ Vũ dần dần mơ màng, hô hấp cũng dồn dập, cố gắng nuốt mấy ngụm nước miếng, đáng tiếc Khang Phi đang vùi đầu miệt mài lao động, không phát hiện dáng vẻ động tình này của cậu.

Khang Phi cảm nhận được có chất lỏng bắn thẳng vào miệng mình, sửng sốt rồi giật mình, gã không nghĩ Hạ Vũ sẽ tiết ra lúc này, hiện tại muốn lui cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể để Hạ Vũ bắn hết.
Là một bé chim non chưa từng dùng đến tay phải, hàng tồn của cậu không ít chút nào.
Miệng Khang Phi không chứa nổi, chất lỏng theo khóe miệng gã chảy xuống.
Khang Phi: “…” Khang Phi cảm thấy cực kì mất mặt cùng đau khổ, hai ngụm liền nuốt chất dịch đùng đục xuống, một chút cũng không để dư, sau đó mượn cơ hội bổ nhào vào người Hạ Vũ giả moe. “Vũ Vũ, em xem anh vất vả ăn nhiều bé con của em như thế, em định thưởng gì cho anh đây?”
Hạ Vũ mở to đôi mắt đầy sương mù, hôn lên miệng gã.
“Vậy vẫn không đủ, anh còn muốn…” Khang Phi chọt chọt cậu, mục đích không cần nói cũng biết.
Hạ Vũ bĩu môi, không hài lòng nói: “Không được đòi hỏi quá nhiều.”
“…”
“Quá độ không tốt.” Hạ Vũ rất chân thành.
“Anh gì cũng chưa làm mà!”
Hạ Vũ chỉ chỉ những dấu hôn vẫn chưa tan trên người mình, “Đây là gì?”
“…” Khang Phi có miệng mà không thể cãi tức muốn khóc.
Hạ Vũ ngáp một cái, vươn tay đẩy Khang Phi, “Em mệt lắm, buồn ngủ.” Cơ thể vừa thỏa mãn xong rất mệt mỏi.
Khang Phi chỉ có thể trơ mắt, ngơ ngác nhìn Hạ Vũ trườn ra khỏi người mình, nhắm mắt lại thờ đều đều.
“…”
Trong lòng Khang Phi như một có một chai ngũ vị bị đổ, các loại cảm xúc xông thẳng lên đầu, rất muốn độc ác đánh thức Hạ Vũ dậy, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ có thể nhắm mắt quay lưng niệm tam tự kinh, khiến ngọn lửa *** dần dần biến mất.
END 69
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.