Lộ Duyệt Hân vì giận Lộ Nam Minh không đi tìm mình nên mấy ngày rồi không đến nhà hắn ăn chực, khiến Lộ Nam Minh cảm thấy vui vẻ thoải mái. Không phải hắn quá vô tình, mà là dần dần hắn nhận ra cái hố kia nhất định phải bước qua, đã như vậy, không bằng để Lộ Duyệt Hân sớm chuẩn bị tâm lý đi, đây cũng là nguyên nhân ngày đó hắn không ra ngoài tìm cô ta. Lộ Nam Minh thoải mái nhưng Khang Phi lại không vui chút nào. Lộ Duyệt Hân là cô gái không vì thương tâm mà có thể im lặng, không thể tìm được Lộ Nam Minh, tìm bạn tốt của hắn cũng được. Hai ngày sau, Khang Phi bị bám riết không tha, gọi điện thoại cho Lộ Nam Minh xin giúp đỡ, mà lúc này, Lộ Nam Minh đang chơi game vui tít mù, qua loa hai ba câu rồi cúp máy. Khang Phi không thích bị người ép buộc, quyết định ném củ khoai lang nóng này về tay Lộ Nam Minh. Lộ Nam Minh đang suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Khang Phi cà lơ cà phất tựa vào khung cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa được châm lửa, phía sau gã là Lộ Duyệt Hân còn đang giận lẫy. Lộ Nam Minh với Khang Phi cùng im lặng, cả hai đang im lặng trao đổi tin tức. Sau một phút đồng hồ. Lộ Nam Minh thỏa hiệp: “Hai người vào phòng khách chờ tôi.” “Được rồi!” Khang Phi chẳng để ý nhún vai, ánh mắt liếc qua hình ảnh trò chơi vô cùng quen thuộc, trong lòng gã như bị ném một cục đá khiến nó lăn tăn gợn sóng. Lộ Nam Minh đánh xong, đi đến cửa hàng bán hết số trang bị nhặt được khi làm nhiệm vụ, sau đó gửi tiền cho người nào đó rồi mới chậm rì rì logout. Chỉ cần làm thêm một vòng nhiệm vụ nữa, hắn sẽ lên cấp 60, tiếc thật đó! Lộ Nam Minh miễn cưỡng tắt máy tính. Lộ Duyệt Hân giận dỗi ngồi một mình trên ghế sa lon, gương mặt xinh đẹp hầm hầm như ai đang thiếu nợ cô ta cả trăm vạn vậy. Khang Phi ngồi bên kia lười biếng tựa vào ghế sa lon, ánh mắt dại ra nhìn đèn treo hoa lệ trên trần nhà, điếu thuốc kia đã được châm lửa, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, đầu thuốc bị cháy hết rơi lả tả xuống nền đất. Lộ Nam Minh thấy vẻ mặt của Khang Phi, nhướng mày, có thể làm Khang Phi không tim không phổi phải bận lòng, lao lực suy nghĩ như thế, thật đúng là… Lộ Nam Minh tăng lực ở dưới chân cho bọn họ chú ý. Hai người nghe tiếng cùng quay đầu lại. Lộ Nam Minh nói: “Ăn cơm chưa?” Nói xong, chạy tới ngồi bên cạnh Khang Phi. Khang Phi gạt tàn thuốc, chế nhạo nhìn Lộ Nam Minh: “Ông nghĩ giờ là lúc nào?” Lộ Nam Minh nhún nhún vai, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu đánh vỡ sự im lặng trong phòng mà thôi. Lộ Duyệt Hân không thể chịu được việc bị lờ đi nữa, nhưng cũng không muốn xuống nước chủ động nói chuyện với Lộ Nam Minh, nên chỉ nặng nề khẽ nói: “Khang Phi, anh sớm muộn gì cũng trở thành người nghiện thuốc.” Hai ngày nay, cô ta đã nhìn thấy rõ ràng. Khang Phi cười cười không nói chuyện, có một số việc Lộ Duyệt Hân không hiểu, mà bọn hắn cũng không muốn cô hiểu. Lộ Nam Minh lại chẳng nể mặt nói: “Gọi anh, thật sự không lễ phép chút nào.” “…” Mắt Lộ Duyệt Hân ầng ậc nước, chỉ là cô không cách nào khóc ra tiếng được, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, nước mắt hiện tại chỉ càng đẩy Lộ Nam Minh ra xa mà thôi, tuy thật sự cô rất muốn khóc. “Chú thím ở nhà chờ em.” Lộ Nam Minh cũng không định bỏ qua cho cô. Lộ Duyệt Hân nói: “Em không về.” Lộ Nam Minh giận tái mặt, giọng ra lệnh không cho phép không theo: “Về nhà.” Lộ Duyệt Hân trừng mắt nhìn Lộ Nam Minh, sau khi phát hiện sắc mặt hắn không hề dịu, cô nhịn rồi nhịn nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài. Khang Phi cười nói: “Ông không sợ nó lại chạy lung tung hả?” “Nó sẽ về.” Lộ Nam Minh nhẹ nhàng nói, giọng điệu lại chắc chắn trước nay chưa từng có. Khang Phi nhún vai không bình luận gì thêm, tiếp tục nhìn về phía trần nhà. “Ông… lại cãi nhau à?” Lộ Nam Minh chần chờ một lúc mới hỏi, hắn không nói rõ là cãi nhau với ai, nhưng trong lòng hai người đều hiểu. Khang Phi lắc đầu, xoa tóc, chẳng chút để ý nói: “Vẫn không gặp nhau, muốn cãi cũng chẳng cãi được.” Lộ Nam Minh cũng không biết nên nói gì cho phải. Khang Phi với bố gã trước nay luôn có mâu thuẫn không thể hòa giải, những năm nay Khang Phi vẫn xằng bậy như vậy phần lớn là do bố gã, hiện tại gã không còn lộn xộn nữa, không biết là đã nghĩ thông suốt hay là đã chẳng còn để ý nữa. Tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người sống theo bầy đàn. Hắn và Khang Phi trở thành anh em tốt không phải là không có nguyên nhân này. Khang Phi nhiều bạn, cũng chơi rất thoáng, nhưng một người ngoài mặt đều thân thiện với người khác, thực ra lại không hề thân thiết với ai, cũng không hề thích thổ lộ với người khác, nói cho cùng, chính là muộn tao. “Vậy ông còn thiếu nữ u buồn vô cớ làm gì thế?” Lộ Nam Minh hỏi mà như trêu chọc, trong mắt lại đong đầy quan tâm. Khang Phi cười cười, có chút không biết làm sao nói: “Chỉ là có chút ngoài ý muốn.” Lộ Nam Minh nhướng mày, đã nhận ra Khang Phi phiền về điều gì, hắn không hề che giấu sự kinh ngạc của mình: “Ông còn do dự nữa sao?” Khang Phi bĩu môi, khinh thường nói: “Ông thì biết cái gì.” “Chẳng phải yêu đương hả?” Khang Phi nhấn mạnh: “… Tôi ghét cảm giác không kiểm soát được.” Lộ Nam Minh sờ mũi rầu rĩ. Khang Phi lại không để ý đến tâm sự riêng tư kia của Lộ Nam Minh, lấy một điếu thuốc cho mình, rít một hơi thật dài rồi mới nói: “Uống rượu cũng bứt rứt, ôm người khác cũng không được thoải mái, ông có thể hiểu cảm giác này không?” “….” Hắn đâu phải là tên công tử ăn chơi, làm sao có thể hiểu chứ? Nhưng đại khái hắn có thể tưởng tượng được. Mẹ Khang Phi là một nhà soạn nhạc, thích cuộc sống yên tĩnh, bố Khang Phi là một thương nhân, mục tiêu của ông là phát triển công ty đến tầm vĩ mô, vươn rộng ra toàn cầu. Hai loại người không hề liên quan đến nhau tất nhiên sẽ không có cơ hội để quen nhau, bọn họ được người khác giới thiệu, giữa hai người cũng không có chuyện gặp nhau tóe lửa tình, mẹ Khang Phi cảm thấy bố gã không như thương nhân bình thường, mục tiêu lớn quá, thường xuyên phải đi đây đi đó, sẽ không quấy rầy cuộc sống của bà. Bố Khang Phi lại cảm thấy mẹ gã không nhõng nhẽo, là đối tượng kết hôn lý tưởng. Sau khi kết hôn, hai người tôn trọng nhau như khách, mỗi người làm việc của mình, cuộc sống ngược lại rất vui vẻ hòa thuận. Chỉ khổ nhất Khang Phi, từ nhỏ không có người thương cũng không có ai yêu, mẹ suốt ngày vùi đầu trong âm nhạc, sa vào vòng xoáy của nghệ thuật, bố lại bận rộn với việc kinh doanh, chìm đắm trong cảm giác thành công với việc kiếm tiền, nhưng Khang Phi cũng không trách họ, ngược lại còn kiêu ngạo vì họ. Bởi vậy, Khang Phi chưa từng nghĩ tới hai người sẽ ly hôn, kết quả bọn họ ly hôn thật. Việc ly hôn này diễn ra rất máu chó. Hai người một năm khó gặp nhau được một lần, tiện thì ngồi ăn một bữa cơm, nói đôi ba câu chuyện, mẹ Khang Phi đột nhiên nói: “Nghe nói hiện nay ly hôn đang là mốt.” Bố Khang Phi nghĩ một chút, “Hình như có việc này.” Hai người ăn ý, “Chúng ta cũng thế đi!” Hai người cơm nước xong liền ly hôn, cả hai chẳng có cảm giác gì về việc này cả, vốn bọn họ có rất ít chuyện liên quan đến nhau, những việc có thể làm chung cũng không nhiều, tình cảm mỏng manh, từ sau khi sinh Khang Phi, ngay cả số lần ngủ cùng giường cũng ít đến đáng thương. Kết quả ly hôn chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ cả. Tin này đối với Khang Phi, lại như sấm sét giữa trời quang, bởi vì gã vẫn cảm thấy bố mẹ mình là yêu nhau thật lòng, gã ra đời chính là kết tinh của tình yêu này. Sự thật được phơi bày khiến Khang Phi chịu rất nhiều đả kích. Bắt đầu từ đó, Khang Phi học hút thuốc, học đi bar… cũng không tin vào tình yêu nữa. Khang Phi chơi bời nhiều năm như vậy, chưa từng thật lòng yêu ai, người bên cạnh thay như thay áo, số người gã có thể nhớ chỉ đếm trên đầu ngón tay, giờ lại bị một người không nghĩ tới trói chặt tim, tất nhiên gã nghĩ không ra, cũng sẽ sợ hãi. Tuy Khang Phi nhất thời không chấp nhận được, đối tượng cũng có chút đặc biệt, nhưng tự đáy lòng, Lộ Nam Minh cảm thấy vui vẻ. Biết yêu, nghĩa là Khang Phi sẽ không từ bỏ cuộc sống này rồi nhỉ? Lộ Nam Minh gõ mặt bàn, ra vẻ thâm trầm nói: “Có lúc, nên nghe theo sự mách bảo của con tim. Tận dụng thời cơ đi!” Gương mặt Khang Phi lập tức có chút vặn vẹo, phát hiện mình phản ứng quá khích, cố gắng che giấu hắng giọng: “Ông đã nếm thử sao?” Lộ Nam Minh cười khó hiểu. Khang Phi nổi da gà, nói thẳng: “Ông cười kinh quá.” “…” “Thế nhưng, tôi vui thay cho cậu.” Khang Phi chân thành nói. Lộ Nam Minh biết Khang Phi còn nửa câu sau nữa, hắn im lặng ngồi chờ. Khang Phi thở dài một cái, hận không thể nằm thẳng cẳng xuống ghế, dùng cơ thể thể hiện sự mất hứng của mình, gã nói: “Ông vẫn luôn không yêu đương, tôi còn tưởng ông thực sự thích cô nhóc Lộ Duyệt Hân kia rồi chứ.” Lộ Nam Minh nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “… Cũng không hẳn.” “Hả?” Khang Phi kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ thật?” Tuy Lộ Nam Minh có chút muộn tao, nhưng không đến mức không có chính kiến đến vậy, đây cũng là điều gã vẫn canh cánh trong lòng, lại chưa từng suy nghĩ về nguyên nhân. Huống chi cô nhóc Lộ Duyệt Hân kia, ngoại trừ gương mặt ra, rốt cục có cái gì tốt? “Không.” Lộ Nam Minh liếc mắt, tiếp tục nói: “Chỉ là không gặp được người mình thích, cho nên không muốn phiền phức, liền đợi cô ấy trưởng thành rồi nói tiếp.” “Chậc chậc, đây là cách nói khác của tỏ tình rồi! Tôi phải gửi đoạn ghi âm này qua cho Bạch Văn mới được, nhất định thằng nhóc kia sẽ vui đến điên luôn.” Khang Phi cảm khái, sau đó thực sự nghiêm túc nhắn tin. “Tùy ông, tự gánh lấy hậu quả.” Đầu ngón tay Khang Phi dừng lại, gương mắt nhìn vẻ mặt Lộ Nam Minh, gã lập tức cất điện thoại đi, tiếc hận nói: “Xem ra đoạn ghi âm này sẽ không thể thấy ánh mặt trời được rồi.” Lộ Nam Minh nhếch khóe miệng, nhưng nó tuyệt đối không phải cười. Khang Phi giả vờ như không phát hiện, xoay người rời đi, “Đã vậy, tôi cũng nên hành động rồi.” Lộ Nam Minh đi rót chén nước rồi lên tầng, tiện thể hỏi người giúp việc xem Lộ Duyệt Hân có phải đã về nhà rồi không, người giúp việc nói Lộ Duyệt Hân tự lái xe về nhà, lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm đi lên tầng. Tuy người nhà không để ý đến lời nói của vị hôn thê Lộ Duyệt Hân, nhưng lúc chọn chỗ ở, vẫn vô ý chọn nơi xa xa một chút, đi đường cần hai giờ đồng hồ. Mấy ngày gần tết, Bạch Văn với Lộ Nam Minh bận rộn thăm người thân, thời gian online cũng ít đi, nhưng hai người cũng vẫn thăng thêm được mấy cấp nữa. Nhiệm vụ kịch tình tuy biến thái máu chó, nhưng cuối cùng vẫn lấy được kinh nghiệm, phần thưởng cũng không ít. Bạch Văn vẫn quen thói coi gửi tin nhắn như đăng stt trên weibo, Lộ Nam Minh bất cứ lúc nào cũng nhận được tin nhắn của Bạch Văn, hôm nay đến nhà ai ăn cơm, đồ gì ăn ngon, nhận được bao nhiêu tiền lì xì, tâm trạng người nào trong nhà không tốt, tất cả những chuyện nhỏ nhặt, Lộ Nam Minh có trả lời hai ba tin, nhưng mỗi ngày đều không quên gọi điện thoại cho Bạch Văn, có khi hai phút, có khi hai giờ, thời gian hai người im lặng, cũng không khiến cả hai cảm thấy xa cách, ngược lại gần gũi hơn rất nhiều. Đêm giao thừa đó, hai người buôn điện thoại đến nóng cả máy, ở bên nhau từ năm trước qua năm nay. Bạch Văn đứng dựa vào cửa sổ ngắm bầu trời pháo hoa rực rỡ, kích động nói với Lộ Nam Minh: “A Minh Minh, em yêu anh, năm mới vui vẻ!” Lộ Nam Minh đang há miệng định nói, nhưng nghe xong lời tỏ tình của Bạch Văn thì lời nói kẹt luôn trong cổ họng, khiến hắn dở khóc dở cười, sau nửa ngày mới phun được câu: “Năm mới vui vẻ!” Về sau, Bạch Văn biết mình lúc ấy đã bỏ lỡ cái gì, tức giận muốn vượt thời gian bóp chết mình lúc ấy, tỏ tình muộn một phút đồng hồ sẽ chết sao? Còn có còn có, A Minh Minh yêu dấu, anh có thể không muộn tao tsun như thế được không? ======================================================== Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay post chương mới sớm nhé, hừm, khích lệ chính mình, ngày mai tiếp tục cố gắng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]