Bạch Văn im lặng nghe Lộ Nam Minh nói, sau đó tức tối gào lên: “A Minh Minh, anh là của em đó!”
Lộ Nam Minh bị quát thì sững sờ, những bất đắc dĩ, buồn phiền vừa nãy lập tức bị quát chạy mất tăm, một lát sau mới nói: “Chưa ngủ hả?”
Bạch Văn rưng rưng lên án, “A Minh Minh, anh không quan tâm em nữa hả?”
“…”Lộ Nam Minh giận dữ nói: “Sao lúc nào cậu cũng không theo tư duy của người bình thường thế.” Ít nhất Bạch Văn luôn khiến hắn bất ngờ, hắn nói những điều kia, hắn nghĩ Bạch Văn sẽ làm ầm lên hoặc mắng chửi người, Lộ Nam Minh vẫn còn nhớ rõ lần Lộ Duyệt Hân đến thăm, hắn bị Bạch Văn kéo đi xềnh xệch.
Nhưng Bạch Văn chỉ la to một câu đó rồi không hỏi gì thêm nữa. Ví dụ như có phải hắn có tình ý với Lộ Duyệt Hân hay không, có phải hắn thật sự sẽ kết hôn với Lộ Duyệt Hân không, hay là sẽ thỏa hiệp với bố mẹ chứ…
Bạch Văn dừng một lúc, hỏi: “A Minh Minh, anh muốn nói em rất thông minh đúng không?”
“Đại khái thế!” Lộ Nam Minh cong khóe miệng, sợ Bạch Văn sẽ vui đến không biết đất trời ở đâu nên liền nói sang chuyện khác, “Gần đây cậu ở nhà làm gì?”
“Chơi thôi… Hai ngày nữa là bước sang năm mới rồi, sắp phải đi thăm mọi người, có thể nhận được rất nhiều tiền lì xì, đến lúc đó sẽ mua đồ ăn ngon cho anh…” Bạch Văn nằm trên giường, hai chân vung vẩy trên không, giống như hai cành cây khô đong đưa trong gió, vẻ mặt tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/1289125/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.