Đi xong phó bản, Khang Phi ném chuột sang một bên, nói với Hạ Vũ: “Tiếp nữa thì gọi anh.”
Hạ Vũ nói: “Vâng.” Mắt lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lấp lánh kia như muốn nói phó bản không có vấn đề gì cả, cậu lại hồi phục trạng thái nghiêm túc như lâm đại dịch đến nơi.
Khang Phi đi tới khoác vai Bạch Văn như anh em tốt, dựa gần vào nhìn khung nói chuyện phiếm, lại tiếp tục bày bộ dạng anh em tốt: “Bây giờ sao rồi?” Giống như kẻ phủi mông chẳng có nghĩa khí ban nãy không phải gã vậy.
Bạch Văn đang cố gắng gõ cái hình ava đã tối thui kia, mong chờ giây tiếp theo nó sẽ sáng lên, nên không thèm để ý Khang Phi mặt dày.
Khang Phi đại khái cũng nhìn ra, thở dài nói: “Haizz, Nam Tử thật sự là đang ở trong phúc mà không biết hưởng!” Giọng điệu hoàn toàn chẳng có chút tiếc hận nào.
Có người yêu mình là một chuyện hạnh phúc, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn cũng phải yêu người kia, nếu không thì đó sẽ trở thành một chuyện vô cùng đau khổ, đặc biệt là đối phương còn chết không chịu buông, quấn lấy bạn không tha.
Ở trong lòng, Khang Phi lại vô cùng đồng cảm với Lộ Nam Minh, Bạch Văn không phải là loại quấn người bình thường đâu, lấy hành động mấy ngày gần đây của Bạch Văn mà nói, Khang Phi cảm thấy cả đời này Lộ Nam Minh đừng hòng mong thoát được sự theo đuổi của cậu. May mà Lộ Nam Minh cũng không phải loại vô dụng, chỉ cần hắn quyết tâm tàn nhẫn, thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/1289112/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.