Khang Phi đứng trước cửa hàng sách, tựa vào tường gần đó, nhàm chán đốt một điếu thuốc. Nhìn dòng người đang ngược xuôi trên đường, từ vẻ mặt, cách ăn mặc … gã đoán xem tâm trạng hiện giờ của họ là gì, đi về đâu. Thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vào hiệu sách, xem Hạ Vũ đã chọn xong sách chưa.
Khang Phi không ghét đọc sách, nhưng cũng chẳng thích.
Hôm nay đi cùng Hạ Vũ đến cửa hàng sách, thật ra là do chán, nhưng ai ngờ vừa vào hiệu sách, Hạ Vũ lại giống như chìm đắm trong thế giới của mình, hoàn toàn chẳng để ý đến ai khác.
Khang Phi bực bội nhả ra một làn khói trắng.
Lại đốt thêm một điếu nữa, Hạ Vũ vẫn chưa ra ngoài, Khang Phi chà bàn chân có chút cứng ngắc của mình, quyết định đi vào kéo cậu ra. Gã đứng ở bên ngoài, đã sắp đông lạnh thành xác chết rồi.
“Công tử?” Một giọng nói mềm mại vang lên ngay sau lưng gã.
Khang Phi ngẩn người một chút, mới quay đầu lại. Rời đi chốn ăn chơi chưa lâu, lại làm gã cảm thấy như đã qua hàng thế kỉ, ngay cả cách gọi mình cũng bắt đầu không nhớ rõ nữa.
Một cô gái cao tầm mét bảy, trên người nồng nặc mùi son phấn đang đứng cạnh đường, ngẩng đầu nhìn gã, thấy Khang Phi quay đầu lại, cô cười cười, dẫm lên đôi giày cao gót mười phân, vững vàng đi về phía Khang Phi.
Rốt cục tới được trước mặt Khang Phi, cô gái cười nói: “Mới xa nhau mấy ngày, công tử đã không còn nhớ em rồi sao?” Cô nhìn Khang Phi có chút nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/1289106/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.