Hai người im lặng đứng ở trên đường.
Lộ Nam Minh hờ hững nhìn Bạch Văn, Bạch Văn cúi đầu nhìn đất, thật giống như đang tìm tòi bản đồ kho báu dưới đó vậy.
Lộ Nam Minh mím môi, bỗng dưng xoay người rời đi.
Bạch Văn đuổi theo, nhỏ giọng kêu.
Một trước một sau, im lặng đi tới phòng học.
Lộ Nam Minh dừng chân, xoay người từ trên cao nhìn xuống Bạch Văn.
Bạch Văn giật mình, theo quán tính ngửa người về phía sau, suýt nữa thì té từ trên xuống, vừa đứng vững được, liền không thể không nhìn vào mắt Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh đi xuống một bậc thang nữa, đứng cùng một hàng với Bạch Văn.
Bạch Văn kinh ngạc nhìn hắn.
Khóe môi Lộ Nam Minh khẽ cong lên nụ cười lạnh, vươn tay ra đẩy một cái, ép Bạch Văn vào tường, một tay đấm phía trên đầu cậu, trong mắt Lộ Nam Minh là ngọn lửa tức giận đang bùng cháy.
“Tôi ghét bị người khác quấy rầy!”
“…” Bạch Văn vô tội nháy mắt một cái, “Em không quấy rầy anh.”
Lộ Nam Minh cười giễu một cái, khẽ hừ: “Cậu cho tôi là thằng ngu hả?”
Bạch Văn cũng cười ngốc nghếch: “Có lẽ anh không cẩn thận bị cái gì đó đập vô đầu chăng?”
Lông mày Lộ Nam Minh xoắn lại, ngạc nhiên nhìn Bạch Văn.
Bạch Văn nháy mắt, mặt từ từ đỏ lên, dùng giọng ngượng ngùng khẽ hỏi: “A Minh Minh, sao anh nhìn em thế? Cẩn thận em sẽ hiểu lầm đó!”
Lộ Nam Minh không nhịn được khóe miệng khẽ giật, giả vờ như không nghe thấy lời nói của cậu: “Không quấy rầy, cậu đi theo tôi làm gì?” Rõ ràng hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/1289105/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.