Trầm Mặc mới vừa login, liền đụng phải một người.
“A, thực xin lỗi.” Trầm Mặc ôm cái đầu bị đụng đau, rối rít nói.
“…”
Ơ? Hắn không biết phải giải thích thế nào, vì cái gì tên mặc áo trắng trước mặt còn đứng đây? Hay là y muốn chặn đường?
Nghĩ vậy, Trầm Mặc nâng chân bước sang bên trái, người trước mặt cũng đi theo sang bên trái, đi sang phải, người trước mặt cũng đi theo sang bên phải.
Trầm Mặc nổi giận, đây rõ ràng vốn là gây sự mà.
Trầm Mặc ngẩng đầu định mắng, không ngờ phát hiện mình cách gương mặt Vũ Bạch rất gần, chỉ cần hơi lại gần một chút là có thể hôn lên rồi, mặt của hắn nháy mắt đỏ bừng.
Vũ Bạch lẳng lặng nhìn Trầm Mặc, nhìn màu sắc biến hóa trên cái bản mặt kia thật thú vị.
Trầm Mặc kinh hoảng thối lui, lắp bắp nói, “Ngươi… ngươi như thế nào lại ở đây?”
Vũ Bạch chỉ nói có một chữ: “Chờ.”
Trầm Mặc rơi lệ thảm thiết, không lẽ y chờ hắn, mà chắc không phải đang đợi hắn đâu nhỉ, ừ, đúng vậy, khẳng định không phải chờ hắn.
Trầm Mặc nghĩ như vậy, bèn cười toét miệng: “Ngươi đang đợi ai hả? À, ta đi trước, không quấy rầy ngươi nữa.”
Vũ Bạch nói thêm một chữ nữa: “Chờ ngươi.”
Trầm Mặc lệ rơi giọt ngắn giọt dài, vì cái gì lại đợi hắn, hắn không có đắc tội với y mà.
Vũ Bạch lấy cung tên lấp lánh ra.
Trầm Mặc sợ phát run lên, không phải là muốn giết hắn đó chứ.
“Móng heo.” Vũ Bạch xoay người đi thẳng.
Trầm Mặc đen mặt thầm nghĩ: ngươi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204626/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.