Nhìn người trước mặt đang nhai thịt, Trầm Mặc có chút trợn tròn mắt, không biết phải hình dung y như thế nào, chỉ cảm thấy thật sự rất rất rất dễ nhìn, so với ngôi sao trên TV còn xinh đẹp hơn, đôi môi đỏ mọng còn dính chút dầu, thật mềm, a a a! Hắn bị người ta hôn! Trầm Mặc mặt đỏ bừng bừng.
“Ăn ngon.” Mỹ nhân chu môi toát ra hai chữ.
“Thật… thật sao?” Trầm Mặc cảm thấy mặt mình như sắp cháy đến nơi.
“Đưa thịt đây!” Mỹ nhân mặt không chút thay đổi nói.
“Sao cơ?” Trầm Mặc há hốc mồm.
“Đưa thịt đây.” Mỹ nhân lặp lại một lần nữa, chỉ là độ ấm xung quanh bắt đầu giảm xuống.
Trầm Mặc trong lòng phát lạnh, chân theo bản năng mà lui lại vài bước.
Mỹ nhân cũng tiến lên phía trước.
Trầm Mặc lui a lui a, đến khi đụng phải cây không thể lui lại nữa.
Mỹ nhân đi a đi a, cũng đi đến dưới tàng cây, rồi dừng lại.
Trầm Mặc có chút sợ hãi nhìn gương mặt mỹ nhân càng ngày càng dí sát vào mình, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì…?”
“Thịt.” Mỹ nhân nói: “Nếu không, giết!”
“Ô ô ô.” Trầm Mặc sợ hãi lấy móng heo ra, nhìn mỹ nhân lấy tốc độ kinh người mà lại vô cùng tao nhã một hơi tiêt diệt hết sạch. Hắn thật vất vả mới kiếm được móng heo, thế mà giờ đã biến mất tiêu, ô ô ô móng heo đã ăn xong, chắc mình có thể đi rồi nhỉ. Trầm Mặc nâng chân lên, đang tính chuồn.
“Ngươi đi đâu?” Thanh âm của mỹ nhân thật dễ nghe, nhưng chẳng hiểu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204625/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.