Trần Mặc rất lười, có thể không xuất môn sẽ không xuất môn, đồ ăn đều gọi hàng quán bên ngoài mang tới. Nếu không thì chính là cắn mì gói qua ngày, rác rưởi trong nhà đều đợi đến khi đầy vài túi mới quẳng ra ngoài một thể, quần áo cũng chất đống mấy hôm rồi mới nhét vào trong máy giặt một lượt, tóc hắn rất dài, râu ria cũng dài, trên gương mặt điểm thêm hai cái vành mắt đen sì như gấu mèo, thoạt nhìn rất chi là kinh khủng.
“Xin chào… đồ ăn… của ngài…” Thằng nhóc đưa đồ ăn của cửa hàng fastfood bị hai tròng mắt kinh dị tràn ngập tơ máu ló ra từ bên trong cánh cửa dọa cho sợ khiếp vía.
Hé tay đưa tiền rồi hắn mới mở cửa đi ra, khiến nhóc đưa đồ ăn đờ cả người.
Cánh cửa dần mở rộng, tiếng “cạch cạch” như trong phim kinh dị vang lên chói tai, người ở bên trong sắp ra đến ngoài…
Nhóc kia sợ muốn chết, vội đặt đồ ăn xuống đất, ngay cả tiền cũng không cầm, cong mông chạy mất. Mẹ nó ơi, kẻ này là người hay quỷ thế hả trời, ngay giữa ban ngày, nó cũng đừng xui xẻo đến mức gặp phải quỷ đó chứ.
Trần Mặc không nói gì, nhìn nhóc kia chạy vắt giò lên cổ, phun ra một chữ: “Tiền…”
Cửa phòng hắn rất rộng, cho nên cũng ngại chẳng muốn mở hẳn ra làm gì, nhưng tại sao tên nhóc đưa đồ ăn này lại trông như vừa gặp quỷ vậy? Thật nhức đầu. Hắn đóng cửa lại, vừa cầm đồ ăn vừa nhìn chương trình món ngon đang bị tạm dừng trên màn hình máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204622/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.