Khang Ninh Mông 囧, “Ý cậu là gì?
“Vừa rồi nghe cậu cười có khí thế như vậy, tớ còn tưởng cậu có thể dọn dẹp chuyện này.” Diệp Linh Vận thành thật trả lời: “Tớ nhớ cậu của cậu… Bên trái Thanh Long bên phải Bạch hổ.” Vừa nhìn cũng không phải là người đứng đắn.
“Cậu của tớ là lương dân!” Khang Ninh Mông biện giải, nuốt nửa câu nói sau vào bụng: Lương dân không làm việc đàng hoàng cũng coi như lương dân!
“Tớ chỉ đang cười SB [đồ ngu] kéo Tiền Hàm ra, không cho cậu ta nhảy lầu thôi” Khang Ninh Mông sáp lại Diệp Linh Vận, nói: “Cậu biết là ai kéo cậu ta ra không? Tớ muốn cho người kia một tấm thẻ đệ nhất người tốt của Trung Z.”
“Việc này tớ cũng không rõ lắm, dù sao ở lầu ba chúng ta cho dù nhảy xuống đầu có chạm đất cũng không dễ dàng chết được, nhiều lắm là liệt nửa người, mất kiểm soát suốt đời,” Diệp Linh Vận vừa nói chuyện, trong đầu vừa vẽ ra hình ảnh xung quanh Tiền Hàm chất đầy tả người lớn, có chút tiếc hận, “Nhưng cậu ta không có nhảy, không có cách nào góp phần thúc đẩy thị trường tã người lớn được.”
Nếu như nói, lúc trước Diệp Linh Vận còn cảm thấy Tiền Hàm bị bạn học trong lớp xa lánh rất đáng thương, bây giờ không sinh ra được một chút xíu lòng thương cảm nào nữa.
Hành vi và lời nói của cô ta thật rất đáng ghét!
Mạch Thiên Ngôn cũng nghe nói Tiền Đốc muốn tìm người giáo huấn Thanh Tiêu, nên rất sốt ruột.
Người lúc gấp gáp đầu óc liền dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-thuc-day-jq/1289383/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.