Cố Tiểu Bắc lại về với cuộc sống đơn giản lại nhàm chán này, đại học năm ba tẻ nhạt. Khoá trình đã học xong gần hết, thế mà vẫn bắt dậy sơm, đây chính là điều mà Cố Tiểu Bắc căm thù đến tận xương tủy. Sống dễ dàng chút đi, còn không cho người ta ngủ nướng. ( cảm tình con còn sống liền là đi ngủ, được rồi, ta thừa nhận ta yếu kém bạo )
Mỗi ngày một hai cú điện thoại từ Doãn Thiên Tề đã làm cho ba kẻ trong phòng sớm thành thói quen, chỉ là bọn cậu không hiểu, mỗi ngày đều ân cần hỏi thăm Cố Tiểu Bắc như vậy, người kia có lạnh hay không? Hai người ở trong cùng một thành phố đó, chỉ là không gian bị thuyết tương đối của Einstein làm cho vặn vẹo? Còn có câu người Trung Quốc thích nói nhất, em ăn chưa? Cố Tiểu Bắc trừ điểm tâm và bữa trưa ra, bình thường đúng là sẽ không bạc đãi chính mình.
Kỳ thật những thứ này cũng chưa là gì, quan nhất chính là Cố Tiểu Bắc vẫn giữ một bộ dáng tiểu thụ, ưm a ưm a trả lời, cậu cho là đang làm tình đấy à, ưm a em gái cậu. Cho nên điện thoại Cố Tiểu Bắc vừa mới rung rung, mọi người liền quăng Tiểu Bắc ra xó tường, không để ý nữa.
*Ki: đoạn này chém:v
“Ngày mai anh tới đón em.”
“Vâng.”
“Có muốn ăn gì không? Để anh bảo dì Trương làm.”
“A? Cũng không có gì. Anh cứ tùy tiện.”
“Ngốc, nhớ em.”
Mặt Cố Tiểu Bắc đỏ đỏ một chút, nhìn nhìn mấy kẻ trong phòng, vội vàng chạy ra bàn công chàng chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/1290097/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.