Biết Cố Tiểu Bắc thích ngủ, nhưng không nghĩ tới theo thẳng một đường từ khách sạn về tới nhà mà cậu cũng chưa tỉnh. Doãn Thiên Tề thật sự là muốn giận cũng không giận nổi. Chính anh cũng không biết mình bị làm sao, bất kể nhìn thấy Cố Tiểu Bắc ở cùng một chỗ với ai, anh đều không thể khống chế được mình. Có lẽ người kia chỉ là một người bạn bình thường của Tiểu Bắc, nhưng anh vẫn mạc danh kỳ diệu mà lửa giận rất lớn.
*mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao
Đặt Tiểu Bắc lên trên giường, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt lúc ngủ của cậu, từ ánh mắt rồi đến mũi đến miệng. Cố Tiểu Bắc, có lẽ chính em cũng không biết, anh thích khuôn mặt với nụ cười của em nhường nào, nhìn em cười, nơi lạnh buốt nhất trong lòng anh cũng bắt đầu tan chảy.
Có lẽ sau lưng mỗi người đều có một chuyện cũ không muốn cho ai biết, chúng ta một mực vất vả cất dấu bí mật này, kỳ thật rất nhiều khi, chúng ta chỉ là đang đợi một người có thể cùng mình quên đi những hồi ức thống khổ đó.
Cố Tiểu Bắc, em chính là người mà Doãn Thiên Tề anh một mực chờ đợi kia.
Doãn Thiên Tề cúi người, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại tựa hồ có thể nếm được hương vị giống viên kẹo trên môi Tiểu Bắc. Ngọt ngọt.
Cố Tiểu Bắc, bao giờ em mới hiểu rõ được trái tim anh.
Doãn Thiên Tề vừa rời khỏi phòng, Cố Tiểu Bắc đã mở mắt trợn to, mặt nhất thời nóng lên. Kỳ thật cậu đã tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/1290083/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.