Lúc Tần Hướng Nam nhìn thấy Cố Tiểu Bắc, cảm thấy đứa nhỏ này đúng là một chút cũng chưa thay đổi, ngây ngốc, cười rộ lên vẫn là trong ngu ngốc lộ ra chút thông minh lanh lợi. Theo thói quen lại xoa xoa đầu Tiểu Bắc.
“Ha ha, đầu có thể đứt máu có thể chảy, kiểu tóc không thể loạn.” Tiểu Bắc dễ dàng tránh khỏi tay cậu, Hướng Nam cứng tay, cười đến hết cách.
“Sao đột nhiên anh lại tới.”
“Đi công tác tới, vài ngày nữa sẽ trở về. Mẹ anh có bảo anh mang thức ăn cho em này.”
“Thật tốt quá, cho em xem.”
“Trở lại khách sạn rồi nhìn, em cái đứa tham ăn.”
Tần Hướng Nam hơn Tiểu Bắc một tuổi, học ở Thượng Hải, bây giờ học năm bốn nhưng đã là viên chức chính thức của một xí nghiệp có tiếng ở đó. Thật ra cậu đã tranh thủ rất lâu rồi mới tìm được cơ hội đến Bắc Kinh công tác, chẳng qua là muốn viện cớ đến nhìn Cố Tiểu Bắc mà thôi.
Gặp được bạn từ nhỏ đã lâu không nhìn, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Từ khi ngõ nhỏ bị phá đi, lúc chuyển vào tiểu khu bọn cậu cũng rất ít khi gặp mặt, hơn nữa Hương Nam học tập tốt, gia phong nghiêm, Cố Tiểu Bắc cũng không muốn quấy rầy mấy năm trung học của cậu. Cái tên đồng ý vì mình mà vung nắm đấm đó, là bạn thân cùng khóc cùng cười với mình, Cố Tiểu Bắc đời này cũng sẽ không quên.
Cố Tiểu Bắc cùng Tần Hướng Nam nói đông nói tây một chút thì lăn ra ngủ, có lẽ tối hôm qua ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/1290082/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.