Tạ Phi biết đây có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất của ba đối với mình. Ông không thể thản nhiên tiếp nhận chuyện giữa cậu và La Khanh, nhưng cũng không can thiệp bắt ép con trai mình phải buông bỏ. Nói đến cùng, là một người cha nên ba Tạ hiểu rõ nhất, từ nhỏ tới lớn thằng con trai nhà mình chính là loại dù có đụng phải tường cũng không nhất định sẽ hối hận quay đầu. Nói sao cũng là cha con cốt nhục tình thâm, con trai muốn theo đuổi hạnh phúc, người làm ba như mình cũng không thể chỉ vì ánh mắt thế tục mà tự tay hủy hoại hạnh phúc của nó.
Thôi vậy, ông cũng lớn tuổi rồi, lời đàm tiếu gì đó thì cứ bỏ mặc hết đi.
Ba Tạ không nói thêm gì nữa, Tạ Phi nhìn bóng lưng của ông, đôi môi cậu run run, hướng mặt về phía ba mình cúi đầu thật sâu, "Ba, con cảm ơn ngài."
Ba Tạ phất phất tay, không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu. Mẹ Tạ nói chuyện cùng con trai thêm một lúc nữa liền đi theo lên lầu an ủi ông ban già nhà mình. Tạ Tầm an ủi vỗ vỗ vai anh trai mình mấy cái nói, "Anh, rốt cuộc thì anh cũng có thể danh chính ngôn thuận đem La Khanh cưới về nhà rồi nhé."
"Biến, còn sớm đâu." Tạ Phi liếc thằng nhóc một cái, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười nhàn nhạt, hòn đá đè nặng trong lòng nhiều năm rốt cuộc có thể dần buông xuống.
Tạ Phi chỉ ở nhà thêm ba ngày liền phải quay trở về, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hoa-thuy-tam-thien/2506544/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.