Kim ốc tàng kiều.
Đây là câu duy nhất hiện tại Tạ Phi có thể nghĩ tới, thích hợp dùng để hình dung hoàn cảnh hiện tại của mình. Mặc dù câu đó làm người ta cảm thấy cực độ quái dị cùng không tự nhiên. Bởi vì 'Kiều' là chữ dùng để chỉ một người con gái.
Tạ Phi cứ luôn cảm thấy anh bạn nhân viên phục vụ phòng của khách sạn dùng ánh mắt không đúng lắm nhìn về phía mình.
Nhưng Tạ Phi cũng không quá để ý, cũng chẳng nghĩ nhiều. Kết quả của việc La đại nhân đen mặt tối qua chính là đến tận giữa trưa ngày tiếp theo Tạ Phi mới có thể bò ra khỏi giường. Lúc thức dậy trên bàn đã được bày sẵn cơm canh nóng hổi, mà La Khanh thì đã đi làm từ lâu.
Một tờ giấy nhớ được chặn dưới đáy cốc nước, trên đó viết: Sân bay cách chỗ này khoảng mười phút lái xe, nếu phu nhân muốn rời đi trước thì có thể đi nha.
Tạ Phi nhìn một cái, sau đó thản nhiên đem tờ giấy đó ném vào thùng rác. Tên chết tiệt, tôi đây mà thực sự rời đi anh tuyệt đối sẽ đuổi giết đến tận nơi chứ gì? tuyệt đối là vậy? có bản lĩnh phía sau câu đó anh đừng có thêm cái biểu cảm tươi cười quỷ dị kia xem nào, tôi ngất!
Điều Tạ Phi không biết chính là tất cả những cuốn sách được kí tên trong buổi kí tặng ngày hôm nay La Khanh đều thêm một cái mặt cười. Cho nên mọi người đều cảm thấy La Khanh hôm nay thật! thân! thiện nha.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hoa-thuy-tam-thien/2506542/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.