Chương trước
Chương sau
Sau đêm hôm đó Tô Lê tràn ngập tin tưởng với quan hệ giữa cậu và ông chủ Ninh sẽ có chuyển biến tích cực. Sau khi trở lại trường học liền nằm dài trên chiếc giường nhỏ trong kí túc xá, Tô Lê vui vẻ lật qua lật lại không có cách nào đi vào giấc ngủ, hại cho mấy vị bạn cùng phòng hận tới không thể bò dậy cầm dép đánh chết cậu ta. Còn về chuyện tại sao Ninh Hàn không đi bằng cửa sau liền bị Tô Lê tình nguyện tìm lý do giải thích rằng, có lẽ do anh ấy ngượng ngùng đi.

Trong Tivi không phải vẫn luôn diễn như vậy sao, những người bình thường lạnh lùng khi gặp chuyện thì sẽ càng dễ dàng cảm thấy ngượng ngùng.

Cho nên lúc này cậu chàng đang say xưa mân mê đôi môi sưng đỏ của mình, cả người cuộn tròn trong chăn cười như một thằng ngốc.

Sau đó Tô Lê rất nhanh liền bị hiện thực tàn nhẫn nổ cho thành tro bụi. Ngày tiếp theo khi cậu vất vả ngồi một tiếng đồng hồ xe buýt, nhảy nhót chạy đến nhà hát kịch tìm gặp ông chủ Ninh nhà mình liền phát hiện thần sắc của ông chủ Ninh vẫn bình tĩnh không dấu vết như thường ngày. Thân ảnh đi trong hành lang vẫn không nhanh không chậm như cũ, trên người vẫn khoác lên kiện áo khoác đen trắng thường ngày.

Khi ông chủ Ninh nhìn qua đây, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tô Lê phấn khích vẫy tay về phía anh, sau đó lại chỉ thấy anh ta xoay người nói với A Nhàn câu gì đó, ánh mắt không chút gợn sóng.

Thân ảnh ông chủ Ninh biến mất sau dãy hành lang, trực tiếp đi tới chiếc xe con màu đen đỗ cạnh cửa sau của nhà hát kịch. Có người đứng bên cạnh chiếc xe cung kính mở cửa cho anh, ông chủ Ninh ngồi vào trong xe, và rồi chiếc xe mang theo ông chủ Ninh chạy mất dạng.

Tô Lê ở phía sau gọi to 'ông chủ Ninh' nhưng ông chủ Ninh đầu cũng không thèm ngoảnh lại, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng liếc về phía gương chiếu hậu nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ phía sau, trầm mặc không nói.

Ấn ấn mi tâm, Ninh Hàn cầm lên tập văn kiện đặt bên cạnh, vừa xem vừa nói:

"A Nhàn, chút nữa gọi người phụ trách khu Đông tới tìm tôi. Còn có chuyên ở thành phố s, mau tìm ra đáp án."

"Vâng, thưa thiếu gia." A Nhàn ngồi trên xe đáp lời.

Không bao lâu sau Ninh Hàn liền đi tới vùng khác bàn công chuyện. Từ trước tới nay anh đến hay đi đều không chút dấu vết, cũng không có thói quen báo cáo với người khác hành tung của mình, chú Bách có lẽ sẽ biết được một hai, mà La Khanh và Cố Tiêu thì cách dăm ba ngày lại gọi tới một cú điện thoại, vậy nên bắt buộc phải nói rõ ràng. Còn Tô Lê, trước mắt không thuộc trong danh sách này.

Vậy nên nhóm đại hán bị lưu lại trông chừng nhà hát kịch mỗi ngày đều có thể thấy một tên chân chạy vặt vừa ngốc lại vừa hấp nhưng cũng rất dũng cảm chống cằm ngồi trong đại sảnh đung đưa chân, cậu ta không quét nhà cũng chẳng lau bàn, cứ ngồi thất thần như vậy cả nửa ngày trời, trông như một hòn vọng phu.

Nhóc chạy vặt đã không còn vui vẻ nói chuyện cũng không chạy loạn như mọi ngày nữa, mọi người nơi đây đều cảm thấy thực cô đơn. Nhà hát kịch mấy ngày nay cũng trở lên yên tĩnh hơn nhiều, không có người xem kịch, không có tiếng cười tiếng hoan hô cổ vũ, dường như thế giới yên tĩnh hẳn đi, yên tĩnh tới có chút quỷ dị.

Nhóc chạy vặt cũng không mang đậu phụ thối đến ăn nữa, cả ngày chạy qua chạy lại giữa hai bên nhà sách cùng nhà hát kịch nhìn xem ông chủ Ninh đã trở lại hay chưa. Bộ dáng chấp nhất đó làm tất cả mọi người cảm thấy đau lòng hổ thẹn. Sau đó cứ cách vài ngày quần chúng lại nhìn thấy nhóc chạy vặt treo mình ở khắp nơi. Có lúc đem chính bản thân vắt ngang trên lan can hành lang, có lúc đem bản thân treo trên thành ghế trong hậu đài của Ninh Hàn, người đi qua gần như đều có thể nghe thấy ý niệm tan vỡ của cậu nhóc.

Tô Lê đang suy nghĩ một chuyện, cậu cắn chặt đôi môi trầm tư suy nghĩ.

La đại nhân nói bản thân một chút đều không hiểu ông chủ Ninh, thì đúng là tôi không hiểu mà. Ông chủ Ninh đem bản thân phòng thủ vững chắc như vậy, không cho hôn cũng chẳng cho ôm, còn không cho tôi lại gần... nghĩ tới đây đồng chí Tô Lê lại nước mắt đầy mặt.

Kì thực cậu mới không ngốc.

Cậu có thể cảm nhận được Ninh Hàn không phải chỉ là một ông chủ tiệm sách nho nhỏ hay một người hát kịch đơn giản như vậy. Người đời vẫn luôn nói cậu ngu dốt, nhưng con người vĩ đại như cậu chẳng qua là không nguyện ý đem IQ của mình lãng phí trên những chuyện không cần thiết đó mà thôi. Ừm, chính là như vậy.

Cho nên kho lưu trữ IQ của cậu vẫn còn rất nhiều!

Bây giờ chính là lúc để lôi ra sử dụng!

Những lúc cậu cất giấu thư tình gửi cho anh, trong vô tình đã nhìn thấy khẩu súng màu bạc được Ninh Hàn cất trong nơi sâu nhất của ngăn bàn kia. Khẩu súng đặc biệt tinh tế, mới đầu Tô Lê cho rằng đó chỉ là mô hình súng mà thôi, bởi cậu cảm thấy khá thú vị thế nên liền cầm ra nhìn một cái, thế nhưng trọng lượng khẩu súng trên tay cùng với những viên đạn bên trong đã chứng thực cho chuyện này.

Cậu cũng chẳng phải kẻ mù, cũng nhìn ra được những bảo tiêu cùng nhân viên phục vụ trong nhà hát kịch có điểm không bình thường.

Nhưng khi Tô Lê chống má nhìn vào đài diễn trống không kia, trên đó thiếu đi bóng dáng của một người, trái tim cậu cũng trống rỗng theo. Cái gì mà khẩu súng rồi thì đạn sắt hay đại hán mặc đồ đen á, đều bị hất ra sau đầu. Dung lượng não của cậu rất nhỏ, đặt một mình ông chủ Ninh xinh đẹp là quá đủ rồi, chứa không nổi lắm thứ linh tinh như vậy.

Vậy lên Tô Lê vươn người dãn eo, oài.... hôm nay lại không đợi được ông chủ Ninh rồi, ngày mai tiếp tục vậy! come on! hòa bình vũ trụ do tôi đến canh giữ bảo vệ!

Ông chủ Ninh ngày nào còn chưa về, năng lượng ông chủ Ninh cung cấp cho Tô Lê càng ngày càng ít, ngay cả game yêu thích nhất cũng không có cách nào nâng cao hứng thú trong lòng cậu. Trong game bất kể được thêm huyết bao nhiêu lần, đều không so được với một ánh mắt của ông chủ Ninh.

Cho nên Trung nhị bất thị bệnh không ngừng nằm phơi xác, phơi từ chân núi Côn Lôn lại nằm tới Vân Mộng Trạch, vết tích thi thể kéo dài khắp đại giang nam bắc. Mỗi lần nằm ở một địa phương khác nhau lại triệu hồi ông chủ Ninh một lần, địa phương nằm càng nhiều, khi kết nối lại cũng đã có thể kết thành cái tế đàn thất tinh rồi, lại tế thêm cây kiếm gỗ đào.

Hây a! gió tới! Triệu hồi ông chủ Ninh!

Tô Lê tin rằng vô số lần thất bại phía trước đều dùng để làm nền cho lần thành công cuối cùng, cho nên cậu chưa từng biết đến hai chữ buông tay viết như thế nào. Mà Trung nhị quân sau không biết bao nhiêu lần bị hệ thống giày vò rốt cuộc có thể nhìn thấy một kì tích.

Tiểu dược sư tên gọi Phù Ly đó! cái người tên gọi Phù Ly đó... cái người đó... người đó nhất định là ông chủ Ninh mà!

Ha ha ha ha ha ha Tô Lê bị sự ngạc nhiên cùng vui mừng chiếm hết đầu óc, kết quả chính là Trung nhị bất thị bệnh vui quá hóa đau thương tự mình nhảy xuống sông.

Cái Tiểu dược sư nhìn có chút ngốc nghếch nọ hỏi cậu: 'Cậu nhảy xuống sông làm cái gì?' Tô Lê liền trả lời:

(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Nhặt đá á! nhặt thật nhiều thật nhiều đá! tập hợp đủ bảy viên nữ oa thạch tôi liền có thể hướng hệ thống ước một điều ước!

Sau đó ước nguyện đã được thực hiện rồi! hệ thống cho tôi đây một cái ông chủ Ninh!

Nhưng tôi nhất định không thể nói cho ông chủ Ninh biết tôi đã nhìn thấu anh ấy! cho nên, Tô Lê dùng sạch lượng IQ tồn kho của mình, quyết định tấn công ông chủ Ninh của cậu trong game, đúng vậy, trước mặt dược sư Phù Ly, cậu cần thiết lập một hình tượng to lớn vững chắc lại anh minh thần võ!

Cùng lúc, Ninh Hàn hoàn toàn không biết bàn tính nhỏ của Tô Lê đang lạch cạch lạch cạch gõ không ngừng. Anh chỉ là đang chậm rãi xác định một chuyện, Tô Lê này đối với anh mà nói cực kì đặc biệt.

Mấy ngày Ninh Hàn rời đi là những ngày không thấy được bóng dáng của Tô Lê, kì thực anh cũng đang suy tư một vấn đề. Anh muốn để bản thân bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng cảm giác của bản thân đối với Tô Lê là cảm giác gì. Có trời mới biết nụ hôn đêm hôm đó đã làm anh sốc đến nhường nào, thất thố tới nhường nào.

Từ lần bị xâm hại không thành từ năm mười sáu tuổi đó, Ninh Hàn không thể tiếp nhận sự đụng chạm về thân thể với bất cứ một người nào. Tất nhiên là tiếp xúc mấy người chú Bách cùng bọn La Khanh không nằm trong số đó. Ninh Hàn dần cảm nhân được sự khác lạ của bản thân, bất kể là đồng tính hay dị tính thì trong mắt anh đều không có sự bất đồng. Anh không thích tiếp xúc về cơ thể, hay có thể nói có lúc còn cảm thấy cực kì chán ghét với những sự tiếp xúc đó, anh sống như một vị hòa thượng cấm dục, vì vậy mà Cố Tiêu vẫn luôn đùa giỡn anh là tình hướng không xác định.

Ninh Hàn biết Cố Tiêu đang không ngừng nhắc nhở anh, cậu ta không hi vọng anh tiếp tục như vậy, nhưng Ninh Hàn cũng không có cách nào hết.

Trong lần đi bàn chuyện lần này, tên kia nhân lúc anh không để ý chỉ mới túm lấy bàn tay anh thôi, Ninh Hàn liền trực tiếp choảng nhau với đối phương.

Lúc đó anh mới nhận thức rõ ràng, Tô Lê có ý nghĩa đặc biệt như thế nào trong lòng anh.

Nụ hôn triền miên hay cái ôm mà Tô Lê dành cho anh ngày hôm đó, anh dĩ nhiên một chút mâu thuẫn đều không có. Ninh Hàn rất không thích cảm giác này, cảm giác giống như điểm yếu của mình bị lộ ra ngoài vậy, nhưng mỗi khi Tô Lê nói chuyện với anh, anh lại không kiềm chế được mà tiếp lời cậu.

Dường như thông qua game mà anh có thể phóng túng chính mình. Thực sự không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng chỉ có thể bất lực chấp nhận. Bất kể là La Khanh hay Tạ Phi, thực ra bọn họ đều có thể nhìn ra được sự khác lạ của anh, không phải sao?

Anh rất mệt, mà Tô Lê lại như chiếc giường ấm áp có thể tiếp nhận làm nơi trú ngụ cho anh.

(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Vì cảm ơn chuyện anh thêm huyết cho tôi, tiểu dược sư tôi nhận anh làm đồ đệ nhé! Anh xem tôi cũng đã mãn cấp rồi nha! kì thực tôi cũng lợi hại lắm đó! tôi còn vào một cái bang hội, bên trong có rất nhiều người cũng đều rất lợi hại nha!

(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Cho nên tôi nhận anh là đồ đệ đi! về sau anh cứ đi theo tôi, tôi đảm bảo sẽ chăm sóc thật tốt cho anh nè! thực sự! Tôi thực sự rất lợi hại mà!

Vì mục tiêu có thể theo đuổi ông chủ Ninh một cách tốt nhất, Tô Lê nghĩ tới một chiêu tuyệt diệu, đó là đem Phù Ly thu làm đồ đệ của mình. Như vậy không chỉ có thể làm sư phụ của ông chủ Ninh? Mà đồ đệ không phải đều nghe lời sư phụ sao, đợi hai bên quen thuộc rồi liền kêu đồ đệ lấy thân báo đáp! Mà không được thì sư phụ lấy thân báo đáp cũng được!

Giọng điệu của Trung nhị quân thực giống với Đại hôi lang lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, mà Ninh Hàn thấy cậu chàng nhiệt tình với Tiểu dược sư như vậy trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái. Mới thêm cho chút huyết liền đòi nhận người ta làm đồ đệ? Giọng điệu đối với người lạ còn có thể tích cực đến thế? Lẽ nào cậu đối với tất cả mọi người đều nhiệt tình như vậy sao?

Nếu đã như vậy, Ninh Hàn đen mặt nhấn vào nút xin bái sư. Tô Lê vì chuyện này phấn khích không thôi, không hề biết rằng kế hoạch thu nhân đồ đệ của mình ngay từ đầu đã đi lệch hướng rồi. Vì vậy hai người mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, bắt đầu một khởi đầu mới cho đoạn hành trình sư đồ.

Ban đầu trong lòng Ninh Hàn vẫn còn chút không tự nhiên, không thích Tô Lê nhiệt tình như vậy với người lạ. Sau đó rất nhanh thì anh phát hiện rằng, những lúc cùng một chỗ với Trung nhị anh hoàn toàn không có thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ tới cái chuyện có hay không có này!

Trung nhị quân vẫn luôn cố gắng tạo ra hình tượng chói sáng trước mặt ông chủ Ninh nhà mình, kích phát ra hai trăm phần trăm năng lượng sống, cố sống cố chết thể hiện bản thân. Sau đó bất kể cậu chàng dùng bao nhiêu nhiệt tình đều không thể cải biến được sự thực về bệnh ẩm ương giai đoạn cuối của cậu ta, đặc biệt là trong cái nơi thần kì như trong game này.

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Đồ đệ, anh nhìn xem cái con quái kia nhìn thật ngu ngốc a muahhahahahahaa tôi cảm thấy mình nhất định có thể một chiêu giết chết nó!

Trung nhị bất thị bệnh ngắm trúng một con quái, thầm vui sướng vì thời khắc triển khai tư thế anh dũng vô địch của bản thân đã đến rồi, cậu chàng hùng hùng hổ hổ xông lên. Mới đầu Ninh Hàn cũng không quá chú ý, bởi vì đó chỉ là một con quái cấp 70, với thực lực full cấp của Tô Lê mà nói, cách biệt đẳng cấp khá là khả quan. Huống hồ ở đây quái dã ngoại phân tán cách nhau khá xa, thường thì sẽ không xảy ra cục diện bị vây công.

Sau đó.....

Trung nhị quân một trong ba tên được mệnh danh gà công nghiệp toàn sever, thế nhưng không phải là tồn tại mà người khác có thể mong chờ.

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Đồ đệ đồ đệ ơi! không cần để ý, vi sư vừa rồi chỉ là mắc phải một sai lầm nho nhỏ mà thôi. Mau tới hồi sinh tôi đi, tôi lập tức đi tới giết chết con quái độc ác kia coi như làm quà gặp mặt cho anh! lần sau tôi tuyệt đối sẽ không ngã xuống hố như vậy nữa, anh nên tin tưởng vào vi sư. Anh đi theo tôi tuyệt đối sẽ có tương lai xán lạn (khuôn mặt nghiêm túc) (nắm quyền).

(Đội ngũ) Phù Ly:.....

Người dịch: Hana_Nguyen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.